Tô sư, Lăng sư bất đắc dĩ một hồi.
Ngươi làm những chuyện kia, Danh Sư Đường cũng không phải không điều tra ra được... Sát hạch danh sư, cũng phá hỏng Danh Sư Đường. Ở nghiệp đoàn y sư, xông đến trong phòng tường phương thuốc, ép buộc hội trưởng nghiệp đoàn người ta thoái vị...
Khoảng thời gian trước đi tới Hồng Hải Thành, xông vào Lưu Thương Khúc Thủy, khiến cho Giám Bảo các thiếu chút nữa đóng cửa. Đến nghiệp đoàn trận pháp sư, lại hủy đi tường của người ta đi...
Những chuyện này... có một chuyện nào khiến cho người ta bớt lo?
Còn không biết xấu hổ nói với chúng ta... rất khiêm tốn?
Ngươi nếu như khiêm tốn, trên thế giới tất cả mọi người khiêm tốn tới đất dưới!
- Khụ khụ, gặp Khang đường chủ, chúng ta sẽ thay ngươi nói vài lời. Ngươi cố gắng hết mức ít nói đi. Mục đích của ngươi bây giờ là điều chỉnh trạng thái thật tốt, nghênh đón trận thi đấu lớn tuyển chọn một lát nữa!
Lăng sư không nhịn được căn dặn.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
Không cho hắn nói, hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đi tới bên ngoài một gian phòng.
- Tô trưởng lão, Lăng trưởng lão!
Một người thanh niên canh giữ ở ngoài cửa, ôm quyền khom người.
- Khang đường chủ có ở nhà hay không?
Tô sư nói.
- Đường chủ ở bên trong, mời đi bên này!
Biết đối phương là trưởng lão, còn là danh sư tứ tinh, người thanh niên cũng không ngăn cản, đi trước dẫn đường.
Gian phòng cực kỳ rộng rãi, khác hẳn với chỗ của các danh sư khác. Sát tường đặt không ít sách, bày đầy đủ loại sách, một người trung niên gương mặt nghiêm túc, đang đứng ở bên cạnh giá sách, cầm một quyển sách, tùy ý lật xem.
- Đường chủ, Tô trưởng lão, Lăng trưởng lão cầu kiến!
Người thanh niên bước lên trước.
- Ừ! Các ngươi đã tới, tùy tiện ngồi đi!
Người trung niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn, mỉm cười.
Trương Huyền đưa mắt nhìn lại.
Người trung niên này thoạt nhìn mặc dù không có lớn tuổi như Tô sư, Lăng sư, lại cho người ta một sự uy nghiêm cường đại. Loại cảm giác này không khác biệt với khi đối mặt cùng Triệu minh chủ, thậm chí còn có phần hơn.
Nhất là đôi mắt, đen tới loá mắt, lập lòe ánh sáng trí tuệ, cho người ta một loại cảm giác bất kỳ ngụy trang nào cũng có thể nhìn thấu.
- Mức độ tâm cảnh sợ rằng không thua kém 14.0!
Trong lòng hắn thầm rùng mình.
Danh sư cấp bậc càng cao, mức độ tâm cảnh cũng lại càng cao. Cơ bản ba vạch độ là một cấp bậc. Danh sư tứ tinh, mức độ tâm cảnh sẽ đạt tới 12.0. Danh sư ngũ tinh, lại là 15.0.
Bình thường tứ tinh, vạch độ sẽ giữa 12 đến 15. Chỉ có điều, tâm cảnh cực kỳ khó tu luyện. Danh sư bình thường, cho dù đạt được tứ tinh, cơ bản cũng đều ở khoảng 12.
Thật giống như Tống Siêu trước đó đã gặp, mức độ tâm cảnh chỉ có 12.0, bởi vậy, dễ dàng bị sư ngôn thiên bẩm của hắn mê hoặc, không có lực phản kháng.
Cho dù Tô sư, Lăng sư loại nhân vật siêu cường này đã sớm đạt được danh sư tứ tinh, cũng chỉ có khoảng 13.
Vị đường chủ này nhìn, trực tiếp đạt được ngoài 14.0. Loại mức độ tâm cảnh này, còn có tuổi tác của hắn, chỉ cần không ngã xuống, trùng kích danh sư ngũ tinh, tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Chắc hẳn cao hơn so với ta một ít...
Trải qua hai lần sách thiên đạo, hai lần trời thừa nhận danh sư và một lần chữ sư luyện tâm, hiện tại mức độ tâm cảnh của Trương Huyền dĩ nhiên đạt tới 14.1, cũng vượt qua cửa ải lớn 14 này. Chỉ có điều, xem ra so với vị trước mắt này, vẫn kém hơn một ít.
- Không biết có thể sử dụng sư ngôn thiên bẩm mê hoặc hắn hay không...
Đột nhiên, trong đầu hắn có một ý nghĩ xông ra.
Trước khi đi mộ vu hồn, vạch tâm cảnh của hắn cũng lại 12.1, cao hơn Tống Siêu khoảng 0.1, lại đồng dạng có thể mê hoặc hắn.
Nói cách khác... Nắm giữ thân phận danh sư được trời thừa nhận này làm chỗ dựa, có thể dễ dàng khiến người ta tin tưởng hơn, dễ dàng thi triển sư ngôn thiên bẩm hơn.
Hiện tại trải qua hai lần danh sư được trời thừa nhận, mức độ tâm cảnh cho dù thấp hơn so với đối phương, cũng không kém bao nhiêu. Có thể sử dụng phương pháp tương tự mê hoặc hay không?
- Chỉ có điều, muốn thi triển sư ngôn thiên bẩm, đầu tiên phải nói có chứng cứ, nói có đạo lý không chê vào đâu được mới được, đối phương không thi triển võ kỹ, vừa không có chỗ sơ hở, chỗ thiếu hụt, muốn mê hoặc thành công rất khó!
Tuy rằng trong lòng xuất hiện ý nghĩ này, nhưng Trương Huyền cũng không cho rằng có thể thành công.
Sư ngôn thiên bẩm là chỉ giảng giải nội dung nhắm thẳng vào tu luyện chân ý, không có sai lầm chút nào... Không biết trạng thái tu luyện, chỗ thiếu hụt của đối phương, nếu muốn chỉ điểm, gần như không có khả năng.
Đối phương thực lực Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, lấy năng lực quan sát hiện tại của hắn căn bản không có cách nào nhìn thấu. Không thi triển vũ kỹ, lại không dùng được Thiên Đạo Đồ Thư Quán, muốn biết chỗ thiếu hụt gần như không có khả năng.
Những ý nghĩ này lóe lên ở trong đầu liền biến mất. Ngay lập tức chỉ thấy Tô sư bước lên trước, giới thiệu mình:
- Đường chủ, vị này chính là Trương sư chúng ta đã nói với ngươi!
- Lại là danh sư nhị tinh các ngươi nói phá vỡ mấy loại kỷ lục ở Thiên Vũ vương quốc, thiên tài tuyệt đỉnh, nguyện ý lấy lực sinh mạng tiến cử sao?
Tiện tay để quyển sách lên bàn, người trung niên Khang đường chủ ngồi ở chủ vị, ngẩng đầu nhìn lại về phía Trương Huyền.
- Đúng!
Tô sư, Lăng sư đồng thời gật đầu.
- Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong, cử chỉ không mạch lạc, vừa nhìn đã biết không tu luyện qua võ kỹ gì... Đây chính là thiên tài siêu cấp các ngươi nói tới?
Liếc mắt nhìn Trương Huyền, Khang đường chủ nhướng mày.