Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 901: Tất cả đều bất lực (1)




- Đúng vậy, Tiết vườn chủ nói một chút, nếu không chúng ta cũng luống cuống!
- Mọi người không biết, cũng lại bất lực. Vườn chủ không ngại nói tình huống kỹ càng tỉ mỉ một chút, chúng ta cũng sẽ tìm biện pháp tốt hơn!
...
Lư lão nói, khiến cho mọi người đồng thời gật đầu, kêu lên.
Cho dù vì phần thưởng của Tiết vườn chủ, bọn họ cũng không dám làm cho có lệ.
- Tốt lắm, ta sẽ nói một chút về tình huống của Địa Mạch Linh Đằng!
Biết chỉ có nói ra, mọi người mới nghĩ được biện pháp tốt, Tiết vườn chủ cũng không từ chối:
- Địa Mạch Linh Đằng, luôn luôn sống rất tốt. Thời gian không bệnh, cây dây leo này mượt mà chắc nịch, toàn thân màu xanh lục, cành lá cũng vô cùng sum xuê. Đi tới nơi này, cho người ta một loại cảm giác sức sống nồng đậm... Đại khái nửa năm trước, tình hình thay đổi!
- Nửa năm trước, thị nữ ta phái đến trông giữ ruộng thuốc báo về, nói Linh Đằng xuất hiện lá úa vàng. Lúc đó ta còn chưa tin, lập tức chạy tới. Vừa nhìn tới, quả nhiên là như thế! Chỉ có điều, chỉ cần từng nuôi trồng dược liệu, đều phải biết, lá cây sẽ tùy mùa sẽ biến hóa thành màu vàng, cũng không mấy coi trọng!
- Ai biết sau mười ngày, giống như lây bệnh, vàng lá càng lúc càng nhiều. Từ ban đầu có mấy cái lá, diễn biến đến hơn phân nửa. Lúc này ta cuối cùng ý thức được tình huống không được bình thường, lập tức nghĩ biện pháp trị liệu!
- Lá cây úa vàng, ta đầu tiên nghi ngờ chính là vấn đề nước trồng, rất nhiều cây cối xuất hiện loại tình huống này nhân tố hàng đầu chính là nước!
- Vì thế, ta chuyên môn mang tới nước tuyết từ núi Thiên Hàn, tiến hành tước nước cho nó. Vốn tưởng rằng dựa theo thời gian trôi qua, tình hình vàng lá sẽ giảm bớt. Ai biết, một tháng sau, toàn bộ Linh Đằng đã đầy lá vàng. Không chỉ có như vậy, nhánh cây cũng bắt đầu héo rũ!
- Cái này làm ta có chút luống cuống, nghiên cứu cẩn thận vấn đề đất đai, thậm chí vận dụng chi phí cực lớn, đổi toàn bộ đất đai để dây leo hấp thu... vẫn không có hiệu quả! Sau đó lại sử dụng đủ loại phương pháp, kết quả hoàn toàn chưa từng có tác dụng. Cho tới bây giờ lại không có bất kỳ biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là mời mọi người qua hỗ trợ!
Vừa nói hắn vừa lắc đầu, Tiết vườn chủ sinh ra sự cô đơn.
- Lá cây úa vàng, nhánh cây héo rũ, dựa theo đạo lý bình thường, hoặc là dinh dưỡng không đầy đủ, hoặc là dinh dưỡng quá thừa... Tiết vườn chủ có thể thử qua hay không?
Lô lão mở miệng.
- Những điều này ta đều thử qua, không có tác dụng!
Tiết vườn chủ lắc đầu.
- Ta đến xem trước!
Nghe xong giải thích, một lão già trong đám người đi lên.
- Là Lưu lão!
- Lưu lão nào?
- Vạn Quốc Thành còn có ai dám tự xưng Lưu lão? Đương nhiên là Vưu vườn chủ vườn thuốc ở thành bắc!
- Hắn cũng tới? Vườn thuốc thành bắc lại là vườn thuốc đứng thứ hai của Vạn Quốc Thành!
- Nếu như hắn cũng không nhìn ra được, chúng ta cũng không có biện pháp...
...
Nhìn thấy được lão già từ trong đám người đi ra, mọi người lập tức ồ lên.
- Người này rất nổi danh sao?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn về phía Lư Trạm.
- Khụ khụ...
Lư Trạm bị sặc nước bọt một cái:
- Trương huynh, vị Lưu lão này một trăm năm trước danh tiếng đã chấn động Vạn Quốc Thành, từng là người trồng thuốc ngự dụng của minh chủ phủ! Gia gia ta năm đó cũng từng thỉnh giáo hắn, bàn về tư cách trồng thuốc, tuyệt đối là người già nhất trong toàn bộ Vạn Quốc Thành! Ngươi... sẽ không phải ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói qua chứ?
Lư Trạm cảm thấy sắp phát điên rồi.
Vị Trương Huyền trước mắt này rốt cuộc có phải là người của Vạn Quốc Thành hay không. Chỉ cần đúng, làm sao có thể không biết Lưu lão?
Phải biết rằng danh tiếng của hắn không giới hạn trong trồng thuốc, bất kể thực lực hay cái gì, đều chấn áp vương thành.
- A!
Trương Huyền gật đầu.
- A là xong rồi?
Lư Trạm suýt phun ra một ngụm máu tới.
Đây chính là Lưu lão. Cho dù Khang đường chủ hiện tại của Danh Sư Đường, nói tới hắn, đều sẽ phát ra tôn trọng từ tận đáy lòng, tự nhiên cảm thấy kính nể. Ngươi lại “a” một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh không dao động, giống như nhìn thấy “Trương Tam, Lý Tứ”, có ý gì?
- Thế nào?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không có gì!
Thấy vẻ mặt hắn vô tội, hai mắt Lư Trạm hoa lên.
Lúc này hắn mới biết được, người thiếu niên trước mắt này không phải giả vờ, mà là thật sự không biết địa vị và thân phận của Lưu lão.
Vừa áp chế được bất đắc dĩ trong lòng xuống, dự định sau này phải cố gắng phổ cập một chút tri thức trồng thuốc cho vị Trương huynh này, liền nghe được một câu, lại khiến cho hắn phát điên.
- Trình độ của ông lão này còn chưa đủ, không trị hết được cho Địa Mạch Linh Đằng!
Lập tức chỉ thấy người thanh niên nhìn về phía Lưu lão, không ngừng lắc đầu, hình như mang theo sự thất vọng.
Lắc đầu? Thất vọng?
Lư Trạm chỉ cảm thấy lại ngực sôi trào, phát điên.
Ngươi thất vọng một lông. Cho dù ngươi là danh sư, đối với trồng thuốc một chữ cũng không biết. Lưu lão người ta là người trồng thuốc danh tiếng nổi khắp thiên hạ, cho dù không trị được, ngươi thất vọng sao?
Hơn nữa... giọng điệu này!
Giống như nói về vãn bối. Đại ca, ngươi từ nơi nào xuất hiện vậy? Có thể đừng ngông cuồng như thế, lớn lối như vậy có được không?
Bên này Lư Trạm đã sắp bất tỉnh, Lưu lão bên kia cuối cùng đi dạo một vòng quanh dây leo lớn.
- Đất đai, chất nước, không khí, dinh dưỡng... đều không có vấn đề. Đây là có chuyện gì?
Lưu lão nhăn mày lại, hình như có nghi vấn khó xử lý nào đó không nghĩ ra.
Dựa vào nghiên cứu của hắn đối với dược liệu, chỉ xem một chút, là có thể phân biệt ra được đất đai, chất nước các loại có đạt tiêu chuẩn hay không. Trước mắt những thứ có thể ảnh hưởng tới dược liệu này, hắn vẫn không có cách nào xoi mói, không chê vào đâu được. Nhưng Địa Mạch Linh Đằng khổng lồ như vậy sắp chết, khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.