Kim Tòng Hải đi lên phía trước, đang muốn gõ cửa, liền nghe được “két” một tiếng. Cửa viện từ bên trong mở ra. Một người dáng vẻ giống như thị nữ tiến lên nghênh đón.
- Vườn thuốc chúng ta không bán dược liệu ra ngoài. Mấy vị mời trở về đi!
Xem ra nàng đã thành thói quen với những người đến đây xin dược liệu, chỉ vừa gặp được, lại sẽ trực tiếp mở miệng.
Không nghĩ tới, nói còn chưa từng nói, lại gặp phải sự từ chối, Trương Huyền có chút bất đắc dĩ.
Cửa còn chưa thể nào vào được, chính chủ chưa gặp, còn mua dược liệu như thế nào?
Đang muốn nói cái gì, làm cho đối phương cho đi, chí ít nhìn thấy chủ nhân của vườn thuốc, mới có khả năng lừa dối, liền nghe được những tiếng vó ngựa truyền đến.
Ngay sau đó, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở cách đó không xa. Một người trung niên đi xuống.
- Mộc vườn chủ mời vào!
Nhìn thấy người này, thị nữ nhận ra được, sắc mặt vui mừng, vội vàng tránh đường, khiến cho hắn đi vào.
- Ngươi không phải nói không bán dược liệu sao? Vì sao hắn có thể đi vào?
Kim Tòng Hải nhướng mày.
Điều này cũng quá rõ ràng. Đám người mình còn chưa lên tiếng đã bị chặn ở ngoài cửa. Người này lại nghênh ngang vào.
Lẽ nào cũng phải nhìn người?
- Thật sự ngại quá. Hắn là người gia chủ chúng ta đặc biệt mời tới, có thư mời!
Thị nữ lộ ra vẻ mặt áy náy.
- Có thư mời mới có thể vào?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Đương nhiên là có thư mời mới có thể vào!
Thị nữ vẫn chưa trả lời, một giọng nói lạnh lùng cao ngạo lại vang lên. Người nói chính là một nữ tử diêm dúa loè loẹt, dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm. Còn chưa đến tới trước mặt, lại khiến người ta ngửi được mùi son phấn rất nồng.
- Ngày hôm nay Tiết vườn chủ mở bữa tiệc tối, chỉ có vườn chủ các vườn thuốc khác mới có thể đi vào. Không phải con chó con mèo nào cũng có thể tùy ý qua. Muốn mua dược liệu liền trực tiếp đi đi. Ở đây không chào đón!
Cổ nâng lên, nữ tử xinh đẹp đầy cao ngạo, ánh mắt nhìn qua mang theo sự coi thường lạnh lùng.
- Tiệc tối? Vườn chủ của vườn thuốc mới có thể đi vào sao? Nói như vậy, nàng cũng vườn chủ?
Triệu Phi Vũ nói.
- Đó là đương nhiên! Ta là vườn chủ của Thanh Yên Dược Viên, La Thanh Yên!
Vẻ mặt tự ngạo, nữ tử xinh đẹp lật cổ tay một cái, lấy ra một vật. Đó chính là thư mời tiến vào vườn thuốc.
- Thấy không, đây là thư mời. Không thứ này lại lập tức rời đi, không nên quấy rối!
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nhìn qua, cười nhạo một tiếng:
- Nhìn tuổi của ngươi, cũng chưa tới hai mươi tuổi. Loại tuổi này của ngươi, ngay cả dược liệu là gì cũng không phân biệt rõ được. Loại bữa tiệc cấp bậc cao này, ngay cả nhìn cũng không có tư cách liếc mắt nhìn. Vẫn trở về đi! Sau này học tập cho giỏi, có thể sau ba mươi, năm mươi năm, có tư cách tiến tới một lần... Khanh khách khanh khách!
Che môi khẽ cười, nữ tử xinh đẹp, thân thể ưỡn thẳng. Hai quả cầu no đủ, giống như muốn rời khỏi sự ràng buộc của quần áo, bất cứ lúc nào cũng sẽ giãy thoát ra ngoài.
- Ba mươi, năm mươi năm?
Trương Huyền lắc đầu, nhìn về phía thị nữ giữ cửa cách đó không xa:
- Có phải có thư mời liền có thể vào hay không?
- Ách... đúng!
Thị nữ do dự một chút, nhớ tới căn dặn trước đó, liền vội vàng gật đầu.
- Vậy là tốt rồi!
Nghe được đối phương trả lời chính xác, Trương Huyền nhìn về phía nữ tử xinh đẹp, gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng:
- Thương lượng với nàng chuyện này. Thư mời của nàng, có thể cho ta mượn dùng một chút hay không?
- Cho ngươi mượn? Ha ha!
Giống như là nghe được chuyện vô cùng nực cười, nữ tử xinh đẹp nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt tràn đầy sự chán ghét:
- Dựa vào cái gì cho ngươi mượn? Đây là Tiết vườn chủ cho ta, ngươi tính là thứ gì?
- Không cho mượn?
Trương Huyền nhìn qua.
- Nhân lúc ta còn chưa tức giận, lập tức lăn. Nếu không, có tin ta khiến cho ngươi nằm trở lại hay không...
Quát lớn một tiếng, khí tức trên người nữ tử xinh đẹp không tự chủ được tuôn ra.
Chân khí thanh trọc rõ ràng, lực lượng kinh người.
Lại là vị cường giả Hóa Phàm tam trọng.
- Giết ta?
Trương Huyền lắc đầu, nhìn về phía xa, thông báo một tiếng:
- Yêu thần, ngươi và nàng thương lượng một chút, có thể đưa thư mời cho ta hay không...
- Gào!
Nghe được mệnh lệnh, yêu thần thú cách đó không xa khẽ kêu lên một tiếng, “vèo” một tiếng bay tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Nữ tử xinh đẹp sửng sốt, trước mắt tối sầm. Chỉ thấy một cái mông cực lớn, đổ ập xuống.
Phù phù!
Không kịp phản ứng, bị yêu thần thú trực tiếp ngồi xuống mặt đất, chỉ còn lại có hai tay hai chân và đầu ở bên ngoài, mở miệng nôn ra từng ngụm máu.
Ngồi xuống khiến nàng nằm bẹp, miệng yêu thần thú nhíu lại, ngậm huy hiệu trong tay nàng ném tới.
- ...
Kim Tòng Hải, Triệu Phi Vũ đồng thời thoáng lảo đảo, tròng mắt sắp rơi trên mặt đất.
Không phải nói cần thương lượng sao? Thế nào... dùng mông ngồi lên người...