Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 881: Bay, ta biết! (1)




Hóa Phàm, tuy rằng thực lực võ giả vượt xa, đối với tự nhiên cũng có năng lực khống chế nhất định, nhưng vẫn không thể bay. Mặt đất cách cơ quan trên trần ngôi mộ, chênh lệch chí ít bảy, tám mươi thước, Những bức tường xung quanh trơn nhẵn cứng rắn, không có cách nào phá mở. Muốn đi tới, quả thực không có khả năng!
- Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào... Chúng ta thật sự sẽ bị vây chết ở chỗ này?
Còn tưởng rằng đối phương để lại đường sống gì. Nghe được điều này, trong lòng mọi người giá lạnh.
Hiện tại người này đoạt xác không thành công, tất nhiên không thể sử dụng lực lượng vu hồn sư. Cho dù có thể sử dụng, đối với hắn cũng cần lo lắng!
Hắn không thể dùng, mọi người lại không thể bay, sợ rằng thật sự phải bị vây chết ở chỗ này, không có cách nào rời khỏi.
- Nếu không như vậy đi, các ngươi hi sinh một người, khiến cho ta đoạt xác. Sau đó ta dẫn các ngươi rời khỏi đây. Bằng không, tất cả đều không ra được. Cho dù chứa nhiều vật tư hơn nữa, cũng sẽ có một ngày ăn hết, sớm hay muộn đều sẽ chết ở chỗ này!
Chủ nhân ngôi mộ nói.
Đó là một hoàn cảnh đóng kín, không có cách nào rời khỏi. Cho dù thức ăn nhiều hơn nữa cũng có một ngày ăn hết, sớm hay muộn đều sẽ bị nhốt tới chết.
- Im lặng. Ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện!
Thấy người này đến lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đoạt xác, Trương Huyền tát cho hoa sen một cái, vẻ mặt không vui:
- Chúng ta rời đi như thế nào, không cần ngươi lo lắng. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn. Dầu tiên, làm hạ nhân, người hầu của ta, ngoan ngoãn viết ra thủ đoạn vu hồn sư ngươi biết cho ta, ta có thể nghĩ biện pháp cho ngươi rời khỏi vật quỷ này.
- Làm người… người hầu?
Chủ nhân ngôi mộ sửng sốt, thiếu chút nữa khóc:
- Không phải bái ngươi làm sư sao?
- Đó là vừa rồi. Khi đó đáp ứng, không chỉ nghĩ biện pháp giúp ngươi rời khỏi, còn có thể truyền thụ ngươi công pháp chính tông, khiến cho ngươi không sợ năm suy giảm của hồn lực. Hiện tại... đã muộn rồi!
Trương Huyền xua tay.
- Ta...
Giọng nói của chủ nhân ngôi mộ giống như bị táo bón, buồn bực gần chết.
Cũng đúng. Vừa rồi hắn chiếm ưu thế, đối phương cũng không tìm ra vị trí xác thực. Bái đối phương làm sư, bị giới hạn bởi thân phận sư đồ, nhất định sẽ tận tâm chỉ đạo... Hiện tại, người làm dao thớt, ta làm thịt cá sao, muốn giết chết hắn, chỉ ở một ý niệm. Tới thu nhận hắn trở thành hạ nhân, đã là rất nhân từ.
- Thứ hai?
Buồn bực một lát, giọng nói kia bất đắc dĩ vang lên.
- Ta sẽ từ từ ép cung. Đợi tới khi hỏi xong người điều muốn biết, giết là được!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Đối phương nói tuy rằng bình thản, chủ nhân ngôi mộ lại biết, đối phương khẳng định có thể làm được. Hoa sen nhịn không được run lên một chút:
- Được, Mặc Hồn Sinh ta nguyện ý làm hạ nhân của Trương sư...
Người trước mắt này phá vỡ công kích của hắn, nhìn thấu mưu kế của hắn. Thậm chí ngay cả quan tài vàng ròng cũng có thể thoáng cái bổ ra. Thủ đoạn và năng lực đã vượt ra khỏi tưởng tượng. Nếu thật sự muốn giết chết hắn, chỉ sợ cũng là chuyện rất đơn giản. Cùng với rầu rĩ, còn không bằng sảng khoái đáp ứng.
Sống không biết bao nhiêu năm, biết sống sót là trân quý.
Chỉ cần có thể rời khỏi vật quỷ này, đừng nói làm hạ nhân, làm gì cũng làm được!
Đưa ra quyết định, hắn đang muốn nói tiếp, liền nghe được giọng điệu không kiên nhẫn của đối phương vang lên:
- Ngươi đây là đang làm gì?
- Ta đang thề...
Chủ nhân ngôi mộ Mặc Hồn Sinh ngừng lại.
Bốp!
- Thề có tác dụng cái rắm à? Ký một khế ước linh hồn. Đừng nói cho ta biết, đường đường là vu hồn sư ngay cả cái này cũng không biết!
Trương Huyền lại tát hoa sen một cái.
Nói đùa, vu hồn sư thủ đoạn nhiều như vậy, thề nếu có sử dụng, bị giết chết cũng không biết.
- Khế ước linh hồn?
Hoa sen run rẩy.
Hắn cảm thấy sắp phát điên rồi. Ban đầu còn nghĩ, phát ra một lời thề lừa gạt một chút. Một khi rời khỏi thứ này, nhất định phải cho người này đẹp mặt. Ai biết... người ta căn bản không mắc cái bẫy của mình!
Khế ước linh hồn, là tương tự cùng khế ước của man thú, một khi ký kết, lại không dám vi phạm. Bằng không, hồn phi phách tán, ai cũng cứu không được.
Để cho hắn đường đường một vu hồn sư lục tinh, cường giả Hóa Phàm cửu trọng, thiếu chút nữa lại bước vào loại cảnh giới đó, sử dụng khế ước thành người hầu của một Hóa Phàm nhất trọng?
Càng nghĩ hắn càng thấy rằng phiền muộn, sắp muốn phát điên.
- Thế nào, không muốn sao?
Còn đang rầu rĩ, hắn lại cảm thấy một cây ngân kim đâm qua. Một dòng chân khí tinh thuần, đâm thẳng vào hồn phách.
- A... Ta đáp ứng...
Cảm nhận được đối phương tàn sát hắn, đơn giản giống như giết con gà, Mặc Hồn Sinh không còn dám do dự. Ngay sau đó trước mắt mọi người có ánh sáng trắng lóe lên. Một tia linh hồn, trực tiếp bắn vào trong đầu Trương Huyền.
Khế ước linh hồn, thành!
- Được rồi!
Cảm thấy một tia hồn phách trong đầu, có thể tùy ý giết chết, biết đối phương đã hoàn toàn khuất phục, lúc này mới lật cổ tay một cái, thu hoa sen vào chiếc nhẫn trữ vật.
Đây chính là thần vật. Trở lại nghiên cứu một chút, có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn. Chuyến đi này không tệ.
- Cái hoa sen này vô cùng quỷ dị. Ta hi vọng các vị không nên truyền ra ngoài!
Có chút do dự, Trương Huyền nhìn về phía đám người Tái các chủ.
Đám người Triệu Nhã là học sinh hắn tin được. Những người khác lại không nhất định.
Thần vật, lại là bảo bối vượt qua thánh vật. Một khi tin tức bị tiết lộ, nhất định sẽ gặp phải truy sát vô cùng vô tận.
Cho dù hắn có thân phận danh sư, những người khác sẽ e ngại, khó bảo toàn không tập kích bất ngờ.
- Trương sư yên tâm. Chuyện này nếu như ta tiết lộ ra ngoài, ắt gặp trời phạt đất trách, lập tức tử vong, rơi vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh!
Biết hắn lo lắng cái gì, Tái các chủ giơ bàn tay lên, thề với trời.
Ngay sau đó, đám người Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải, Cổ Mục, Lạc Trúc cũng phát ra lời thề.
Bọn họ cũng biết đạo lý thất phu vô tội mang ngọc có tội.
- Ừ, mọi người khổ cực đi tới nơi này, cũng không thể tay không mà về. Cái ván quan tài kia là do luyện khí sư lục tinh chế luyện ra, xem như là bảo vật. Bán ra, chắc hẳn là cũng có thể có giá trị xa xỉ!
Lấy đi hoa sen trân quý nhất, Tôn Cường lại thu mấy quan tài. Mọi người khổ cực tới một chuyến, cũng không thể không nhận được cái gì. Trương Huyền giơ ngón tay chỉ các mảnh quan tài dính trên vách tường xung quanh nói.
Đây là thứ trên quan tài vàng ròng, do luyện khí sư lục tinh chế luyện, kiên cố vô cùng. Cho dù kém hơn so với thần binh linh cấp đỉnh phong, trên chất liệu cũng tuyệt đối không kém chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.