Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 823: Là chân (thượng) (1)




Xông trận hải, có thể trở thành trận pháp sư. Nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể xông qua. Phải sớm xin phép, hội trưởng tự mình phê chuẩn, càng dính dáng tới quá trình, hội nghị trưởng lão, số người tuyển chọn... Thậm chí còn phải nộp khoản chi phí không nhỏ.
Người trước mắt này, nếu đi tới nơi này, nói rõ nhất định là nhận được sự cho phép. Nhưng từ khi nào nghiệp đoàn xuống dốc đến vậy... để cho một người tố chất tâm lý kém như vậy, cũng tới sát hạch?
Trong lòng khẩn trương cảm thấy không ngủ ngon thì cũng thôi, chủ yếu nhất là thái độ đối mặt với trận hải!
Chỉ cần đi qua sát hạch, trong lòng đều tồn tại sự kính nể, e sợ, mang theo kính trọng đối với nghề nghiệp trận pháp. Người này thì hay rồi, bộ dạng lười biếng. Chẳng lẽ, ngươi vẫn cảm thấy có thể thông qua cửa thứ nhất sao?
- Để cho hắn sát hạch trước. Một lát nữa thất bại, cũng tiện tiếp thu chút kinh nghiệm!
Trong lòng chán ghét, học trưởng nhỏ giọng căn dặn.
- Vâng!
Hai người học đệ đồng thời lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.
Rất hiển nhiên, theo bọn họ, người này không có cách nào thông qua là chuyện ván đã đóng thuyền.
Người khiến cho ba người không còn lời nào nói, chính là Trương Huyền từ tàng thư khố chạy tới.
Liên tục xem sách trong thời gian dài như vậy, lại học tập hai tầng trận pháp thiên đạo, trạng thái tinh thần có thể tốt, mới thật sự là gặp quỷ.
Dọc đường đi vừa điều chỉnh hít thở, loại bỏ mệt mỏi trong cơ thể, rất nhanh hắn đã đi tới trước mặt ba người.
- Các ngươi cũng xông qua trận hải?
Thấy bọn họ đứng tại chỗ, đồng loạt nhìn mình, Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
- Chúng ta điều chỉnh một chút. Nếu như muốn xông qua, mời ngươi đi trước!
Thấy người này đối với hắn vị trận pháp sư chính thức này, không có một chút ý tứ tôn trọng, rất tùy ý mở miệng, học trưởng vung ống tay áo, bực bội nói.
- A, nếu các ngươi không vội, ta lại không khách khí!
Tới nghiệp đoàn trận pháp sư cũng một khoảng thời gian, đối phương đã có ý tưởng nhường, Trương Huyền cũng sẽ không từ chối, cười gật đầu, nhấc chân lại đi về phía trong.
- Lại tiến vào như thế... Quá mãnh liệt!
Thấy hắn từ chối cũng không từ chối, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp xông vào trong, ba người đồng thời cảm thấy trước mắt chợt hoa lên.
Đây chính là trận hải, là chỗ chỉ cần là trận pháp sư, đều sẽ kính nể, e sợ. Ngay cả ngọc phù dừng trận pháp cũng chưa từng lấy, liền vọt vào. Lá gan quá lớn đi?
- Tự mình chuốc lấy cực khổ! Ngay cả học trưởng cũng không có cách nào thông qua. Một kẻ không biết từ nơi nào xuất hiện, chuẩn bị cũng không chuẩn bị, không phải đâm đầu vào chỗ chết là làm gì!
Học đệ trang phục màu xanh khẽ nói.
- Đúng vậy, chắc hẳn cửa thứ nhất, hắn sẽ bị vây khốn, hoặc rơi vào huyễn cảnh, không có cách nào tự kềm chế. Đến lúc đó sẽ biết trận pháp lợi hại...
Khóe miệng học đệ trang phục màu trắng cũng cong lên.
Oong!
Đang hừ nhẹ, chờ nhìn người thanh niên này xấu mặt, đã thấy hắn đi vào thông đạo, kích hoạt trận pháp.
Sương mù dày đặc dâng lên, bao phủ hắn. Đồng thời trên vách tường xuất hiện thêm bóng dáng của người thanh niên.
Ô ô ô ô!
Xung quanh người thanh niên, linh khí chuyển động, giống như đám mây cuồn cuộn, phong tỏa tất cả năm giác sáu thức, không phân rõ được phương hướng.
- Là Khốn trận! Linh khí tuôn trào nhanh như vậy, dày đặc như thế, giống như sương trắng. Nếu như ta không nhìn lầm, chắc là hắn kích hoạt Vân Hải Khốn trận!
Học trưởng nhận ra được.
Mình bị nhốt ở trong trận, cần phải dùng la bàn định vị, quan sát phương hướng linh khí lưu chuyển, mới có khả năng phán đoán ra loại trận pháp cùng đứng từ bên ngoài quan sát, xét lại không giống nhau. Có thể căn cứ vào dáng vẻ trận pháp hiện ra, tiến hành suy đoán, hiệu suất bình thường đều rất nhanh, cũng rất chính xác.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
- Vân Hải Khốn trận? Trong trận pháp nhất cấp, đây chính là một trận đỉnh phong nhất, khó đối phó nhất!
- Trận pháp này, phong tỏa sáu thức, cái gì cũng nhìn không thấy. Cho dù có la bàn thôi diễn, không đoán ra loại trận pháp, cũng rất khó phá vỡ!
Không nghĩ tới người này vận khí xui xẻo như vậy. Vừa đi vào lại gặp phải Khốn trận lợi hại như vậy, hai học đệ đều lắc đầu, tràn ngập sự đồng tình.
Không có thực lực, gặp phải một trận đơn giản, có lẽ còn có thể gặp vận lớn. Gặp phải Khốn trận cường đại như vậy, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
- Các ngươi cũng thấy được người này. Cho dù gặp phải Khốn trận, cũng không thể bảo đảm khẳng định thông qua. Xông vào trận hải, phải duy trì tinh khí thần sung túc, đồng thời phải có sự kính nể, e sợ nồng đậm đối với trận pháp mới được. Không thể học theo người này, lỗ mãng vô tri, tự mình chuốc lấy cực khổ...
Thấy người này đến bây giờ chưa từng lấy trận bàn ra, học trưởng lắc đầu, quay đầu lại căn dặn hai người học đệ.
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy hai người học đệ đồng thời mở to hai mắt nhìn, mỗi một người run rẩy giống như phát điên vậy.
- Thế nào?
Thấy bọn họ thất thố như vậy, học lông nhíu mày lại một cái:
- Lão sư đã đặc biệt thông báo, trước khi xông trận hải, cần phải tập trung tinh thần, không kiêu ngạo không nóng nảy. Các ngươi nóng nảy không ổn định như vậy, làm sao có thể thành công?
- Không phải học trưởng. Học trưởng xem...
Học đệ trang phục màu xanh sốt ruột sắc mặt đỏ ửng, vội vàng chỉ tay về phía trước.
- Ngạc nhiên cái gì, không phải bị Khốn trận vây khốn không ra được sao? Yên tâm đi, một canh giờ còn không ra được, trận pháp sẽ tự động biến mất, đại biểu xông qua ải thất bại. Khốn trận cũng không đả thương đến tính mạng...
Hừ một tiếng, học trưởng xoay người sang chỗ khác. Còn chưa nói dứt lời, cổ họng thoáng cái câm nín, thân thể cứng đờ, cằm rơi trên mặt đất:
- Cái gì?
Chỉ thấy người thanh niên vốn tưởng rằng rơi vào Khốn trận không thể tránh được, lúc này đang đứng lặng lẽ ở cách đó không xa, chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thoảng may bay.
Sương mù tỏa ra ở khắp nơi xung quanh, tự nhiên biến mất. Nói cách khác... Vân Hải Khốn trận vừa rồi khiến cho hắn hoảng sợ... dĩ nhiên đã phá xong!
Phá được trận pháp, khiến cho nó dừng lại, hoàn toàn không có chút vết tích...
Không phải không qua được sao?
Hơn nữa, cho dù thông qua, cũng không đến mức nhanh như vậy được?
La bàn các loại cái gì cũng chưa từng cầm, cũng không đi nhận rõ phương hướng linh khí, thời gian giáo huấn hai người học đệ, trận pháp không còn...
Có cần khoa trương như vậy hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.