Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 82: Ta muốn trả lại khóa học (Hạ)




Không riêng gì Lục Tầm, ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng.
Trương Huyền không phải là lão sư kém nhất học viện sao?
Vừa rồi còn nói, chỉ cần phát ra ý tứ, học viên của đối phương sẽ đổ xô xông tới, nằm mơ cũng không ngờ, bên này chưa thả ra tiếng gió, một trong những học viên hắn xem trọng nhất lại xin trả lại khóa học để đi đến chỗ đối phương!
Hơn nữa... Vấn đề là đối phương thu nạp ngươi còn được... Đằng này lại đi dự thính?
Mẹ nó, ngươi xác định không phải đang nói đùa đấy chứ?
Dự thính là không có địa vị!
Không làm thân truyền bên ta, lại chạy sang bên đó dự thính...
Lục Tầm cảm thấy da mặt căng cứng, cả người không được tự nhiên nữa.
- Mong Lục lão sư tác thành!
Vương Nham vội vàng nói.
- Ngươi...
Thật lâu sau, thấy dáng vẻ đối phương là nói thật, không phải thuận miệng nói bậy, sắc mặt Lục Tầm bắt đầu khó coi:
- Ngươi có biết Trương Huyền lão sư đã từng dạy học viên tẩu hỏa nhập ma? Ngươi xin đi dự thính chỗ hắn...
- Ta biết!
Vương Nham gật đầu, khuôn mặt không thay đổi chút nào.
Vừa nãy tại Học Tâm tháp đã nhìn thấy Trương lão sư đại triển thần uy, ngay cả gia gia của hắn cũng tin tưởng và nghe theo không ngớt, tâm trí của hắn mong chờ từ lâu.
Thấy hắn kiên định như thế, gương mặt Lục Tầm càng tức giận khó coi, khoát tay ngoắc mấy học viên cách đó không xa:
- Đi gọi Triệu Nham Phong tới chỗ ta!
- Lục lão sư!
Một lát sau, Triệu Nham Phong đã tới trước mặt.
- Vương Nham muốn trả lại khóa học của ta, đi tới chỗ Trương Huyền lão sư để dự thính, ngươi nói với hắn tình cảnh tu luyện với Trương lão sư lúc trước, để cho hắn biết đây là quyết định ngu xuẩn cỡ nào!
Lục Tầm phất tay áo một cái.
Triệu Nham Phong cũng không nói lời nào, trực tiếp quỳ xuống đất và liên tục dập đầu.
- Sao vậy? Không phải lúc trước ngươi vẫn thường nói sao?
Lục Tầm cau mày.
Triệu Nham Phong từng bị Trương Huyền dạy đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, nên hắn có quyền lên tiếng nhất, trước đây lúc nào cũng nói xấu Trương lão sư, đều là mình ngăn hắn lại, tại sao hôm nay bảo hắn nói, ngược lại ấp úng, giống như có nỗi khổ khó nói vậy?
- Lục lão sư, ta... Kỳ thực cũng giống như Vương Nham, ta cũng muốn đi dự thính ở chỗ Trương lão sư!
Rốt cục hạ quyết tâm, Triệu Nham Phong cũng nói.
- Ngươi cũng muốn đi?
Sắc mặt cứng đờ, Lục Tầm suýt chút ngã chổng vó.
Ngươi không phải bị hắn dạy đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, hận hắn thấu xương sao?
Ngươi không phải thường thường nói xấu hắn sao?
Tại sao muốn trả lại khóa học của ta, đi tới chỗ hắn để dự thính?
Lục Tầm suýt phát điên.
- Trương lão sư có ân trọng như núi với ta, lần trước ra đi không lời từ biệt, trong lòng vô cùng hổ thẹn! Hi vọng Lục lão sư tác thành!
Triệu Nham Phong cung kính nói.
Ân trọng như núi? Ân trọng cái đầu ngươi! Tẩu hỏa nhập ma là ân sao?
Ra đi không lời từ biệt? Ngươi rõ ràng đã chạy trốn đấy có biết hay không?
Hổ thẹn, hàng ngày ngươi nhục mạ Trương Huyền lão sư, sao ta không thấy ngươi có chút hổ thẹn nào thế?
Lục Tầm phát điên.
- Được, được lắm, các ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ ta cho các ngươi trả lại khóa học.
Xoay người mang hai ngọc bài tới, Lục lão sư cắn đầu ngón tay nhỏ máu tươi lên đó.
Làm lão sư nổi danh trong học viện, Lục Tầm cũng rất tự kiêu, nếu hai học viên này đã có quyết định, tiếp tục giữ lại chỉ tăng thêm phản cảm, chi không bằng trực tiếp buông tay.
- Đa tạ lão sư!
Tiếp nhận ngọc bài, biết Chương trình học đã trả, đôi mắt Triệu Nham Phong, Vương Nham đồng thời sáng ngời.
- Hiện tại các ngươi không phải học viên của ta, có thể đi rồi!
Cố nén lửa giận trong lồng ngực, Lục Tầm xua tay.
- Dạ!
Hai người đi ra ngoài.- Đáng ghét, đáng ghét!
Thấy bọn họ rời đi, Lục Tầm gào thét.
Hắn là ai chứ?
Đệ nhất lão sư minh tinh trong học viện Hồng Thiên, vô số học viên tranh nhau muốn làm học viên của hắn, hắn đều phải thận trọng cân nhắc mới có thể lựa chọn, vốn tưởng rằng toàn bộ học viện, không ai có thể đào góc tường của hắn, kết quả...
Không chỉ đào một, mà là đào hai cái!
Mấu chốt nhất chính là...
Nếu như đào góc tường hắn là những lão sư như Vương Siêu, Trầm Bích Như thì cũng được. Nào ngờ lại là thằng cha sát hạch được không điểm, đứng chót từ dưới lên trong học viện.
Cảm giác nhục nhã khủng khiếp khiến hắn phát rồ.
Còn nữa, vừa rồi nhận lời Hồng Hạo trưởng lão đi đào góc tường nhà người ta, kết quả còn chưa làm gì đã bị người ta đào hai góc tường nhà mình...
Nếu như không biết tự kiềm chế, tự trọng thân phận của mình, quả thật hắn đã rất muốn xông tới đánh cho Trương Huyền một trận!
- Chu Hồng!
Gào thét một hồi, lửa giận của Lục Tầm tiêu giảm không ít, hắn quay đầu hét một tiếng.
- Lục lão sư!
Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi tới.
Chu Hồng, học viên xếp thứ tư trong đợt khảo sát nhập học, là một trong những học viên có thiên phú nhất mà Lục Tầm thu nạp được, mới hơn mười sáu tuổi, thực lực đã đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
- Ngươi đi tới chỗ Trương Huyền lão sư, giao một phong chiến thiếp cho ta!
Lục Tầm nghiến răng nói.
- Chiến thiếp? Nghe quyết định của hắn, Hồng Hạo trưởng lão đứng bên cạnh sững sờ, lập tức hiểu ra:
- Lẽ nào ngươi muốn thi đấu tân sinh…
- Không sai! Dám cướp học viên của ta, Lục Tầm ta không nuốt nổi cơn giận này! Lục Tầm lão sư khoát tay, xiết chặt nắm đấm nghiến răng ken két:
- Nếu đã dám động thủ, vậy phải nghĩ được cách chấp nhận lửa giận của ta!
Nói xong, hắn lấy ra một mảnh giấy, nhanh chóng viết nội dung lên đó.
- Đưa cho Trương Huyền, nói với hắn, nửa tháng sau thi đấu tân sinh, ta muốn tiến hành “sư giả bình trắc” với hắn, hỏi hắn có dám nhận hay không, không dám nhận thì từ nay đừng giở trò sau lưng!
Lục Tầm phất tay áo một cái.
Hàng năm, nửa tháng sau khi chiêu thu tân sinh đều tiến hành thi đấu tân sinh tương ứng.
Quan cuộc tỉ thí này có thể thấy được thiên phú và tiến bộ của học viên, đây là cuộc so đấu giữa các học viên với nhau.
Mà “sư giả bình trắc” chính là so đấu giữa các lão sư với nhau.
Sư giả bình trắc là hai lão sư so đấu, chọn ra mấy học viên trong tay bọn họ, tu vi, chiến đấu, lý luận... So sánh tố chất tổng hợp với nhau, dùng để đo lường hiệu quả bài giảng.
Lợi dụng loại so sánh này làm tiêu chuẩn đánh giá năng lực lão sư.
Lục Tầm lão sư đưa ra cuộc bình xét với Trương Huyền, theo người khác thấy thì đây chính là một sự nghiền ép.
- Dạ!
Đôi mắt Chu Hồng tỏa sáng, tràn đầy sự sùng bái.
Sư giả bình trắc, có liên quan tới danh dự của lão sư, cho dù thi đấu cũng là lén lút tiến hành, trực tiếp gửi chiến thiếp như thế, khiêu chiến thẳng mặt như vậy, cũng chỉ có Lục lão sư mới có sự tự tin và ngạo khí như thế mà thôi.
Không hổ là thần tượng của hắn, quả thực quá ngầu!
Có tức giận cứ bộc phát, không cần phải ẩn nhẫn, đây là là tấm gương mẫu mực về làm người!
- Đi đi!
Lục Tầm xua tay.
Chu Hồng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
- Thật sự tiến hành sư giả bình trắc?
Hồng Hạo trưởng lão đi tới, không nhịn được hỏi.
- Đúng thế, ta không chỉ muốn bình trắc, còn muốn đánh cược với hắn, nếu như hắn thua, tất cả môn hạ sẽ thuộc về ta!
Ánh mắt Lục Tầm sáng quắc lên.
Từ khi hắn thành lão sư tới nay luôn thuận buồm xuôi gió, từng bước trở thành lão sư minh tinh nổi danh học viện, hắn đang định dựa vào những lai lịch này để thu hút sự chú ý của danh sư, hòng có thể trở thành trợ giáo, thì nay gặp được việc này.
Nếu không vì có ý nghĩ ấy, làm sao mà một người tu vi kém như Triệu Nham Phong, lại tẩu hỏa nhập ma, lại được hắn thu nạp làm học viên? Hắn là lão sư, chứ chẳng phải người làm từ thiện.
Nếu thật sự muốn đối tốt với người, mỗi học kỳ học viên đến báo danh lớp hắn nhiều như vậy thì hắn cứ trực tiếp thu nạp là được, cần gì phải tuyển chọn?
Chính là vì tiếng tăm! Hắn muốn tích góp vốn liếng để trở thành trợ giáo danh sư!
Nhưng hiện tại, nếu để người khác biết học viên của hắn trả lại khóa học chỉ để dự thính một thằng cha được không điểm trong kỳ sát hạch, vậy thì danh dự của hắn sẽ bị quét sạch bách, trở thành trò cười của thiên hạ?
Vì lẽ đó, bất kể thế nào, hắn cũng phải lấy lại danh dự mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.