Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 770: Lưu Thương Khúc Thủy (2)




Sát hạch chức nghiệp có thể kiếm tiền, lần đầu tiên nghe thấy. Nếu như vậy, giám bảo sư thật đúng là chắc hẳn phải thi.
- Là có phần thưởng. Chỉ có điều những thứ này đều là... treo giải thưởng nhiều năm để dành tới.
Nhìn ra được suy nghĩ của hắn, Tái Tiêu Vũ có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói.
- Treo giải thưởng?
Trương Huyền chớp mắt, mọi người khác cũng nhìn qua.
Triệu Phi Vũ tuy rằng xem qua không ít sách, nhưng đây là quy định bên trong Giám Bảo các, nàng cũng không biết.
- Ừ, Giám Bảo các mặc dù có rất nhiều giám bảo sư, nhưng... nhân lực có hạn, bị giới hạn bởi cấp bậc và khả năng quan sát, cũng có không ít bảo vật, là không nhận ra. Đó đều là vài bảo bối, trải qua thế hệ lại từng đời giám bảo sư luân phiên giám định, nhưng không người nào có thể cho ra kết quả chuẩn xác nhất.
- Một ít tiền bối, vì giải được nghi ngờ, đã tự móc tiền túi, treo giải thưởng, để cho người thật sự hiểu bảo vật, đến đây quan sát, cũng cổ vũ hậu bối, để hắn cố gắng học tập, tranh thủ sớm ngày giải quyết. Đáng tiếc... trước sau không có ai thành công. Dựa theo thời gian trì hoãn, giải thưởng treo lên càng lúc càng nhiều, dưới tháng ngày tích lũy, dĩ nhiên đạt tới hơn năm nghìn linh thạch.
Tái Tiêu Vũ nói.
Giám bảo sư không giống với những chức nghiệp khác, phân biệt ra bảo vật, lại muốn lấy tiền. Vì vậy treo giải thưởng, dựa theo tích lũy càng lúc càng nhiều, phần thưởng cũng lại càng lúc càng lớn. Đáng tiếc... bảo vật rất nhiều tiền bối vẫn không có cách nào nhận ra, muốn nhận ra làm gì có được dễ dàng như vậy!
- Còn có loại chuyện như vậy?
Trương Huyền trợn tròn hai mắt.
Cái này có chút cùng loại với tường nghi vấn khó xử lý của y sư. Một nghiệp đoàn cho dù cường thịnh mấy đi nữa, nhiều người chức nghiệp đặc biệt hơn nữa, cũng sẽ luôn có vấn đề khó khăn không giải được.
- Đúng vậy! Giám Bảo các này nhiều năm, không biết có bao nhiêu thiên tài giám bảo sư, đều đã thử qua. Đáng tiếc, chưa từng thành công!
Tái Tiêu Vũ lắc đầu.
Vừa rồi hắn không phải không nghĩ tới cái này, mà là cái này quá khó khăn. Hắn vị giám bảo sư lợi hại nhất liên minh vạn quốc này, cũng bất lực, huống gì người khác.
- Không thành công? Nếu ai cũng không biết là bảo bối gì, lại làm thế nào xác nhận thành công hay không thành công?
Trương Huyền kỳ quái.
Nếu những bảo bối này, tất cả tiền bối đều không nhận ra, lại làm thế nào xác nhận đám hậu bối trả lời có chính xác hay không. Cho dù không nhận ra, tùy tiện viết một cái tên, thuộc tính, cũng không thể nào phán đoán được.
- Bảo vật đạt được linh cấp, lại có linh tính. Chỉ cần nói ra không thành vấn đề, nhất định sẽ nhận được tán thành. Lại nói, chúng ta đều là giám bảo sư chính thức. Cho dù bảo vật không nhận ra, nhưng đối phương nói ra đặc tính, muốn biết chính xác hay không, vẫn rất dễ dàng kiểm nghiệm!
Tái Tiêu Vũ bất đắc dĩ giải thích.
Chỉ cần là giám bảo sư đều hiểu những điều này. Vị trước mắt này lại còn tỏ ra kỳ quái. Hắn thật sự là một giám bảo sư còn lợi hại hơn so với mình sao?
- Ngược lại cũng đúng...
Trương Huyền lần này hiểu được.
Làm giám bảo sư lợi hại, cho dù nhận không ra bảo vật cụ thể là cái gì, chỉ cần có người nói ra đặc trưng, có chính xác hay không, vẫn có biện pháp nghiệm chứng.
Ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, còn làm giám bảo sư cái gì?
- Được rồi, dẫn ta đi xem. Ta muốn thử xem!
Biết phương pháp kia có thể rất nhanh kiếm được tiền, Trương Huyền thực sự ra quyết định.
- Trương huynh đệ tạm thời không vội, nghe ta nói hết lời, mới quyết định!
Thấy hắn gấp gáp như vậy, Tái Tiêu Vũ nhìn qua.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
- Tham gia khiêu chiến này, có thưởng, tất nhiên cần có tiền đặt cược. Mỗi lần khiêu chiến, đều cần nộp lên một trăm linh thạch, làm tiền thế chấp! Đương nhiên, tiền thế chấp này ta có thể thay ngươi nộp, không cần lại đi chuẩn bị.
Tái Tiêu Vũ nói.
- 100 linh thạch?
Trương Huyền sửng sốt.
Thế giới không có bữa cơm miễn phí. Quả nhiên là như thế.
Còn tưởng rằng có thể tham gia miễn phí. Hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Cũng đúng. Nếu như không có một hạn chế, chỉ cần là giám bảo sư đều muốn đi khiêu chiến một chút, toàn bộ Giám Bảo các cũng không cần làm chuyện gì khác.
- Không chỉ có như vậy. Khiêu chiến này có hạn chế thời gian đối với giám bảo, cũng cực kỳ hà khắc!
Tái Tiêu Vũ nói tiếp:
- Lưu Thương Khúc Thủy, tên cũng giống như ý nghĩa, chính là ở trước dòng nước uốn lượn, thả bảo vật vào trong nước chảy đưa xuống, quan sát lại thêm nghiệm chứng, chỉ có thời gian chừng mười lần hít thở, sau đó lại phải nói ra tên gọi lai lịch của bảo vật!
- Chừng mười lần hít thở, lại phải nói ra lịch? Sao có thể như vậy được?
Trương Huyền không nói chuyện, Triệu Phi Vũ ở một bên mở to hai mắt nhìn.
Giám bảo sư phân biệt, cần phải quan sát các loại, trong đó sử dụng kính phóng đại, nghiên cứu đường vân, cân nhắc toàn thân.
Mỗi một món bảo vật đều cần tốn hồi lâu mới có khả năng hoàn thành. Cho dù quen thuộc, cũng phải xác nhận nhiều lần mới trả lời.
Chừng mười lần hít thở, chỉ là bảo vật thông qua thời gian dòng nước chảy xuôi đến bên cạnh, lại phải xác định đáp án, khó tránh khỏi quá kinh khủng!
Hơn nữa còn là quan sát, không có người nào có thể phân biệt ra được bảo bối đi?
- Trước khi quan sát, có không có nhắc nhở, hoặc tư liệu gì sao?
Triệu Phi Vũ hỏi tiếp.
Nếu có tư liệu, sớm chuẩn bị tâm lý một chút, lúc đến lại có thể tìm tới trọng điểm, có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút.
- Không! Sở dĩ không cho tư liệu, chính là sợ giám định lừa gạt!
Tái Tiêu Vũ nói.
Nếu như biết là cái gì, cửa ải này đã sớm có người thông qua. Không biết cụ thể là loại bảo vật nào, cho dù cho tư liệu, cũng hoàn toàn không có tác dụng, còn vô cùng có khả năng phán đoán lừa gạt, cuối cùng không có cách nào làm ra giải đáp chính xác.
- Cũng đúng...
Chân mày Triệu Phi Vũ nhăn lại thành một đống.
Lưu Thương Khúc Thủy nghe có thể nhanh chóng kiếm tiền, nhưng... thật sự quá khó khăn. Đừng nói giám bảo sư tứ tinh, cho dù là ngũ tinh, muốn làm được, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Nàng đang muốn khuyên can người thiếu niên trước mắt này, không nên lại hy vọng xa vời, đã thấy Trương Huyền cười khẽ:
- Được, ta phải tham gia cái khiêu chiến Lưu Thương Khúc Thủy này, mượn trước của ngươi một trăm linh thạch. Chờ ta thông qua, xin trả lại gấp bội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.