Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 765: Mua thuốc giá thấp (hạ) (1)




- Đùa giỡn? Các ngươi suy nghĩ nhiều!
Nhìn thấy được sắc mặt đối phương cũng tái xanh, Trương Huyền không chút hoang mang, mà khẽ cười:
- Vừa rồi ta nói chính là “nếu ngươi muốn chế luyện Phỉ Thúy Linh Lung Đan, vậy ta nói ngươi mua hàng giả”, cũng không phải nói đây không phải là Phỉ Thúy Trúc!
Nghe được hắn nói vòng vo như vậy, lão già và Lưu Xương liếc mắt nhìn nhau. Người sau thật sự không nhịn được:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Gã sai vặt, đám người Triệu Phi Vũ cũng lộ vẻ mặt hồ đồ, không biết rõ trong hồ lô người này rốt cuộc bán thuốc gì.
- Rất đơn giản, đây là Phỉ Thúy Trúc không phải giả, nhưng thật sự muốn sử dụng lá cây của nó chế luyện Phỉ Thúy Linh Lung Đan, có thể bảo đảm, ăn không những không có hiệu quả, còn có thể bởi vậy tử vong!
Trương Huyền nói.
- Tử vong? Đùa gì thế. Hóa Phàm cảnh, khai thông thiên địa, linh hồn cảm ngộ tự nhiên, dễ dàng dẫn đến tâm ma. Phỉ Thúy Linh Lung Đan có thể khiến cho người nắm giữ tâm nhanh nhẹn, mặc dù nắm giữ tâm ma, tiêu trừ ảnh hưởng tâm ma trên diện rộng. Chỉ có lợi, làm sao có thể khiến người ta tử vong?
Lưu Xương khoát tay chặn lại, vẻ mặt không tin.
Ngay cả lão già cũng không nhịn được lắc đầu.
Hóa Phàm cảnh khai thông tự nhiên, dung hợp thiên địa, mức độ tâm cảnh mở rộng vô hạn, lúc này tâm ma rất dễ dàng sinh sôi. Phỉ Thúy Linh Lung Đan, chính là đan dược tốt nhất để tiêu trừ tâm ma. Hắn thậm chí từng dùng qua một viên, hiệu quả tốt, khó có thể nói nên lời. Làm sao có thể sẽ khiến cho người ta tử vong?
Không phải đang nói bậy là cái gì?
Hơn nữa, làm giám bảo sư cao minh, Linh Lung Đan không chỉ ăn qua, còn từng giúp người khác giám định qua, cũng ở trước mặt hắn dùng qua, tuyệt đối không có vấn đề.
Dùng sẽ tử vong... Quả thực mới nghe lần đầu.
- Ngươi có khả năng chứng minh?
Hừ một tiếng, lão già nhìn qua.
Không thể chứng minh, chính là ăn nói lung tung.
- Đổi lại thành người khác, ngoại trừ chế luyện đan dược, để người ta dùng, thật đúng là không có biện pháp nào khác. Chỉ có điều... Ta thật sự có phương pháp!
Hình như sớm biết rằng đối phương sẽ hỏi như vậy, khóe miệng Trương Huyền cong lên, nhìn về phía Lưu Xương:
- Còn phải làm phiền ngươi, bỏ một cái lá cây!
Lưu Xương liếc mắt thoáng nhìn lão già, thấy người sau gật đầu, lúc này mới đi tới, lấy xuống một mảnh non lá.
- Cầm đốt thử một chút xem!
Trương Huyền cũng không nhúng tay vào, tiếp tục nói.
- Lão sư...
- Làm theo lời của hắn!
Lão già xua tay.
Tuy rằng không quá tin tưởng lời người này nói, nhưng đối phương thật sự quá bình tĩnh.
Nếu quả thật là nói bậy, đối mặt vứi thực lực và uy nghiêm của hắn như vậy, khẳng định đã sớm luống cuống. Người này chẳng những không hoảng hốt, còn khí độ dạt dào, mang theo sự tự tin tràn ngập. Ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.
Lẽ nào... cây Phỉ Thúy Trúc này thật sự là giả?
Không có khả năng!
Hắn lại đặc biệt nhìn nhiều lần. Bất kể nhánh cây, phiến lá, khí tức tản ra, trình độ cứng cáp... đều không có vấn đề chút nào.
- Vâng!
Nghe được lão sư trả lời, Lưu Xương gật đầu, lấy lửa ra. Hắn liếc mắt thoáng nhìn người thanh niên cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng:
- Một mảnh lá trúc này giá trị ít nhất hơn mười linh thạch. Nếu như ngươi ăn nói bừa bãi, tổn thất cần phải bồi thường...
Gốc cây Phỉ Thúy Trúc này tổng cộng cũng chỉ có hơn mười mảnh lá cây. Điá trị ba trăm linh thạch, đổi đến mỗi một lá cây, mỗi cái đều giá trị xa xỉ.
Một cái lá cây ở Thiên Vũ vương quốc mua một tòa thành trì, cũng tuyệt đối đủ.
Nói vô giá hoàn toàn cũng không quá đáng.
Hiện tại cũng bởi vì người này nói là giả, phải thiêu đốt một lá, tổn thất to lớn. Cho dù hắn là giám bảo sư nhị tinh, cũng không nhịn được cảm thấy nhức nhối.
- Yên tâm đi, nếu có vấn đề, bồi thường ngươi cũng không có gì. Chỉ có điều... sợ rằng qua một hồi, ngươi lại không nói nổi lời này...
Trương Huyền nói.
- Ta thật ra muốn xem thử ngươi giở trò quỷ gì!
Thấy hắn tự tin như vậy, Lưu Xương hừ một tiếng, đặt mồi lửa ở phía dưới phiến lá không ngừng thiêu đốt.
Oong!
Đốt đại khái hai phút, hắn đang muốn nói chuyện gì cũng chưa từng sinh, đã cảm thấy bàn tay chấn động. Phiến lá vốn xanh biếc mượt mà, đột nhiên trở nên đen lại. Mạch lá giống như ngọc xnah còn tanh hôi vô cùng, giống như ma quỷ dữ tợn, âm khí dày đặc.
- A...
Bị dọa cho giật mình, Lưu Xương thoáng cái không nắm chặt, mồi lửa và lá trúc đều rơi trên mặt đất.
- Cái này...
Kim Tòng Hải, Cổ Mục ở một bên liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều vô cùng chấn động kinh ngạc.
- Ừ?
Mặt lão già vốn không đổi sắc, vẫn nhìn Trương Huyền, lúc này trên mặt cũng biến sắc, thân thể thoáng động, sốt ruột nắm lấy lá trúc rơi xuống ở trong lòng bàn tay, trong mắt không ngừng biến đổi, hình như khó có thể tin được:
- Thật sự là kịch độc lợi hại. Nếu như bỏ thứ này, vào chế luyện Phỉ Thúy Linh Lung Đan, chẳng những không có thể loại bỏ tâm ma, còn có thể dung nhập chân khí, xâm nhập tim phổi, khiến người ta lập tức chết bất đắc kỳ tử...
Nói xong, trên đầu hắn đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Nếu như đối phương không nói, trực tiếp mang đồ về, một khi chế luyện thành đan dược, tất nhiên sẽ hại chết không ít người, danh dự của hắn cũng sẽ bởi vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Đặc biệt là chính hắn, vốn cũng muốn chế luyện xong, dùng một viên, trùng kích thay đổi cảnh giới...
Nếu như thật sự ăn vào... Có thể tưởng tượng được, đừng nói danh dự, địa vị, có khả năng mạng cũng bị mất.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Khuôn mặt khó coi, lão già lại không trầm ổn như trước, quay đầu lại nhìn về phía gã sai vặt bán đồ ra cách đó không xa.
Leng keng!
Sắc mặt Lưu Xương cũng trầm thấp, cổ tay run lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, quay về phía gã sai vặt. Hình như chỉ cần hắn nói bậy, liền trực tiếp động thủ giết chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.