Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 755: Giám Bảo các (1)




Trên đường đi tới, đối với loại người nghề nghiệp này, thấy rõ ít hơn, cũng sẽ không coi ra gì. Không nghĩ vừa tới Hồng Hải Thành này, lại có Giám Bảo các. Vậy phải có giám bảo sư chính thức và phương pháp sát hạch giám bảo sư.
Thật sự không được, thật ra có thể thi chơi một chút, kiếm thêm chút khoản thu nhập.
Nếu không, cho dù biết Vô Hồn Kim Nhân, chỉ sợ cũng không có tiền mua.
Nếu như cho những người khác biết ý nghĩ này, nhất định sẽ nói không ra lời.
Giám bảo sư, tuy rằng không ở thượng cửu lưu, muốn sát hạch, lại cực kỳ khó khăn, cần phải hiểu rõ sâu sắc đối với bảo vật mới được. Mỗi một giám bảo sư chính thức, không có nghiên cứu đối với bảo vật hơn mười năm, cũng không thể sát hạch thành công.
Người này lại bởi vì không có tiền đã muốn thi thử một chút. Nói cho bất kỳ kẻ nào nghe được, đều sẽ không còn lời để nói tới cực điểm.
- Đi Giám Bảo các!
Có ý nghĩ, hoàn toàn không có chút do dự nào, tìm người hỏi thăm vị trí một chút, Trương Huyền và mọi người cùng nhau đi tới.
Giám Bảo các nguy nga lộng lẫy, không chỉ giám bảo một thị trường giao dịch cực lớn, các loại vật phẩm mọc lên như rừng, dòng người điên cuồng ra vào. Còn chưa đến tới phía trước, đã bị cảnh tượng huy hoàng trước mắt làm chấn động.
- Đây là cửa hàng kinh doanh của Giám Bảo các. Có thể vào ở nơi này, rất nhiều thứ đều là chính phẩm. Bởi vậy, nơi này cũng thành thị trường giao dịch lớn nhất của toàn bộ liên minh vạn quốc!
Nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của vị thiên tài siêu cấp trước mắt này, Triệu Phi Vũ có chút đắc ý.
Giám Bảo các, bởi vì đặc tính chức nghiệp đặc biệt của nó, khiến người ta từ ở sâu trong nội tâm phát sinh tin cậy. Cửa hàng tất nhiên cũng lại mở tới phong sinh thủy khởi. Càng nhiều người nguyện ý tiêu giá cao hơn mua, chỉ vì an lòng.
Chính vì vậy, giám bảo sư mặc dù không phải thượng cửu lưu, nhưng thật là một trong mấy chức nghiệp kiếm tiền nhất.
Không ít danh sư lựa chọn chức nghiệp trợ giúp, thông thường thích cửa này.
Chỉ có điều, muốn giám bảo, đối với lịch sử, điển cố, đồ vật, chất liệu, lai lịch... phải biết rất nhiều. Vô số tri thức hợp lại một lò mới có thể có thành tựu. Sát hạch nhất tinh dễ dàng. Sát hạch cao cấp hơn khó khăn càng thêm khó khăn.
Cho nên, rất nhiều người muốn thi hạch giám bảo sư, nhưng đạt được tam tinh trở lên, đã ít lại càng ít. Thậm chí ở trên số lượng, ngay cả danh sư cũng còn xa mới bằng được.
Nguyên nhân chính là vì điều này, số lượng Giám Bảo các cũng không nhiều. Cho dù là địa phương Thiên Vũ vương thành thế này, cũng không có một tòa. Một Mặc Dương giả mạo đại sư cũng có thể khiến cho nhiều người theo đuổi tán dương như vậy.
- Giám bảo sư, lại có thể bảo đảm nhất định có thể phán đoán chính xác sao?
Tôn Cường ở một bên không nhịn được nói.
Hắn từng mở cửa hàng ở trong thương trường, biết rất nhiều mờ ám. Cho dù giám bảo sư lại như thế nào? Cũng có thời điểm nhìn nhầm, không có thể bảo đảm mỗi một lần đều phán đoán chính xác!
Dù sao, người không phải là máy móc, luôn luôn có thời điểm bị mắc lừa.
Thường đi ở bên bờ sôngi làm gì có chuyện không ướt giày. Giám bảo sư lợi hại hơn nữa, cũng không thể bảo đảm cả đời không xuất hiện một lần sai lầm.
- Giám bảo sư, chịu giới hạn bởi cấp bậc và năng lực quan sát, quả thật không có thể bảo đảm mỗi một món vật phẩm đều quyết định chính xác! Chỉ có điều, gặp phải loại tình huống này, bình thường đều sẽ niêm phong cất vào kho, sau đó mời giám bảo sư khác cùng nhau giám định. Nếu như mời vài người, cũng cho không ra đáp án xác định, cũng chỉ có thể cho ra ý kiến tổng hợp, làm tham khảo.
Triệu Phi Vũ nói.
- Như vậy khác nào cho đáp án!
Tôn Cường lắc đầu.
- Giám bảo sư suốt đời chỉ có ba lần cơ hội phán đoán sai lầm. Một khi vượt quá, lại sẽ tự động loại bỏ chức nghiệp này. Gặp được thứ không có thể xác định, sẽ không dám dễ dàng cho ra kết luận!
Kim Tòng Hải nói chen vào.
- Ba lần?
- Ừ, từ khi bắt đầu trở thành giám bảo sư chính thức, giám định mỗi một dạng bảo vật, đều phải ghi chép sắp đặt. Một khi thứ này xuất hiện vấn đề, chẳng khác nào xuất hiện sai lầm. Chỉ cần vượt quá ba lần, không quan tâm sau đó đạt tới mấy tinh, đều sẽ trực tiếp thủ tiêu tư cách!
Kim Tòng Hải nói tiếp.
Mấy năm nay hắn gặp qua không ít giám bảo sư, bởi vì sai lầm bị loại bỏ tư cách, trong lòng có chút buồn bã.
Rất nhiều người danh tiếng buôn bán cả đời, đến già xuất hiện vấn đề.
Mọi người im lặng.
Xem ra người người đều hâm mộ giám bảo sư. Chức nghiệp này, cũng không dễ làm như vậy.
Vượt quá ba lần sai lầm, lại loại bỏ tư cách. Nhưng... ai có thể bảo đảm, mỗi lần giám bảo, cũng có thể làm không sai chút nào?
- Thật ra mỗi một chức nghiệp đều giống nhau. Danh sư càng cao thâm, chỉ điểm một chỗ sai lầm, lại vô cùng có khả năng tuyên bố bị quét rác, lại không có người tin tưởng!
Thấy mọi người thông cảm cho giám bảo sư, Trương Huyền lắc đầu.
Trước khi hắn tới thế giới này, tiền thân cũng bởi vì chỉ điểm sai lầm, khiến cho học sinh tẩu hỏa nhập ma, lúc này mới khiến cho dư luận xôn xao, ngay cả học sinh cũng không tuyển được.
- Đúng vậy, y sư cũng vậy. Tính sai lầm một chỗ, lại vô cùng có khả năng hại chết sinh mạng một người...
Triệu Phi Vũ cũng gật đầu, đồng thời nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt.
Người này thoạt nhìn không lớn hơn nàng là mấy, làm sao có thể giải quyết dễ dàng chứng bệnh cơ tiên thiên không có lực, ngay cả y sư tứ tinh, ngũ tinh cũng không giải quyết được, do đó trị được cho nàng?
- Thật nhiều đồ...
- Thật đẹp...
Đang hiếu kỳ, rốt cuộc hắn học tập y thuật thế đó, lại có chỗ dựa thế nào, nàng liền nghe được giọng nói đầy hưng phấn của đám người Viên Đào vang lên.
Nói một hồi, mấy người đã dọc theo đại sảnh lắp đặt thiết bị rực rỡ đi vào. Trước mắt khắp nơi đều bày bán các vật phẩm của tiểu thương, bao gồm hơn mười loại chức nghiệp.
Thuốc, đan dược, lô đỉnh, binh khí, trận bàn... bày kín mít, rực rỡ muôn màu, khiến người ta không kịp nhìn.
Vô số trân bảo bình thường muốn gặp cũng không gặp được, lóe ra ánh sáng, kích thích thần kinh của mọi người.
- Đi qua, đi qua. Đều tới xem một chút đi. Mới nhất, có thể tự động định ra giá trị của bảo vật, cho ngươi một căn cứ và chỗ dựa để mua. Chỉ cần mười khối linh thạch, không mua sẽ thiệt. Mua rồi không trả lại!
Một người thanh niên la lớn.
- Gương thăm dò bảo?
Đám người Triệu Nhã mắt chớp chớp, đã muốn qua.
- Mảnh gương vỡ bình thường mà thôi. Gạt người. Mười linh thạch nếu như có thể mua được gương thăm dò bảo, cũng sẽ không cần ở chỗ này bán gương!
Trương Huyền lắc đầu.
Cho dù không cần Đồ Thư Quán, mắt Minh Lý cũng có thể nhìn ra dễ dàng lai lịch và giá trị của một vài bảo vật.
Cái gọi là gương thăm dò bảo trong tay của người thanh niên này, vừa nhìn cũng biết là giả.
- Gạt người? Không phải nói... ở đây đều là hàng thật sao?
Trịnh Dương không nhịn được nhìn về phía Triệu Phi Vũ.
Hắn vừa nói xong, có Giám Bảo các làm bảo đảm, vật phẩm ở đây hàng thật chiếm đa số. Thế nào thoáng cái lại xuất hiện một đồ giả?
- Nơi này có bao nhiêu bảo bối?
Không trả lời vấn đề, Triệu Phi Vũ liếc một cái, chỉ trái và phải.
- Ít nhất cũng phải có mấy ngàn vạn, thậm chí trên mười vạn món!
Trịnh Dương liếc mắt thoáng nhìn:
- Đây là chỗ ta có thể nhìn thấy được. Bên trong còn có chỗ không nhìn thấy được, chắc hẳn là... càng nhiều hơn!
Toàn bộ cửa hàng, bày ra không dưới mấy ngàn quầy hàng. Trên mỗi một quầy hàng lại có không biết bao nhiêu bảo vật. Toàn bộ cộng lại, số lượng nhiều, có thể nói là khủng khiếp.
- Đúng vậy, nhiều đồ như vậy, nếu như để cho giám bảo sư phân biệt toàn bộ, mệt chết cũng làm không được! Hơn nữa, mỗi ngày ra ra vào vào, chỉ riêng mức bán ra lại cũng tới vạn món, hơn mười vạn món. Giám định từng cái một, làm sao có thể?
Triệu Phi Vũ mỉm cười:
- Ta nói chính phẩm, là thứ nắm giữ đánh dấu của giám bảo sư giám định. Không có thứ này, tốt nhất đừng mua. Nếu không, bị lừa gạt cũng không biết!
- A!
Mọi người gật đầu.
Cửa hàng Giám Bảo các, làm thị trường giao dịch lớn nhất của liên minh vạn quốc. Buôn bán trong đó, người mua thật sự quá nhiều. Nếu như mỗi một món bảo vật đều cần giám định, giám bảo sư lợi hại hơn nữa, chắc hẳn cũng mệt chết đi được.
- Đương nhiên, nhìn thấy được thứ thích hợp, mua cũng được. Nếu như lo lắng, có thể trả giá lớn, đi trên lầu tìm giám bảo sư chân chính giám định. Chính phẩm, lại buôn bán. Hàng giả, lại bồi thường!
Triệu Phi Vũ nói tiếp.
Giống như đánh cược số phận với giám bảo, mua đồ không qua giám định, sát hạch năng lực quan sát và vận khí. Không có vận khí này, chỉ có thể nắm lỗ mũi tự nhận gặp xui xẻo.
- Giám bảo sư thật đúng là kiếm tiền...
Mở cửa hàng kiếm lấy tiền thuê, không cần nói. Mua đồ lại đi tìm bọn họ, cam tâm tình nguyện để cho bọn họ bóc lột. Không hổ danh là một trong những nghề có thể kiếm tiền nhất.
- Mau đến xem thử. Chỗ của ta có đồ. Chỉ cần ngậm loại cá này vào trong miệng, là có thể hít thở tự do ở dưới nước, ba ngày ba đêm cũng sẽ không ngạt thở. Tuyệt đối là thứ tốt!
- Đi bộ tới xem một chút, đồ chính tông, có thể giải mười bảy loại khí độc thường gặp, giá không đắt, tác dụng vô cùng!
- Chỗ của ta có đá ngôi sao, buổi tối lấy ra giống như ngôi sao, rọi sáng khắp nơi. Mọi người đi qua đi lại, không nên bỏ qua...
...
Các loại âm thanh lần lượt phát ra. Khắp nơi đều là bảo vật. Không có ai dẫn dắt, một thân một mình tiến tới, thật đúng là không thể phân biệt ra thật giả, khó có thể lấy hay bỏ!
Dọc theo rất nhiều quầy hàng, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên Trương Huyền nhướng mày, ngừng lại.
Trong một quầy hàng cách đó không xa, một vật phẩm màu xám lớn chừng bàn tay xuất hiện ở trong tầm mắt.
Mắt Minh Lý của hắn tuy rằng không đạt được cấp bậc cao nhất, so với danh sư cao cấp sẵn có, cũng kém một mảng lớn. Nhưng bảo vật bình thường vẫn có thể dễ dàng nhìn ra lai lịch, giá trị.
Chỉ có điều, chẳng biết tại sao, mảnh vảy này lại chết sống đều nhìn không thấu.
- Kỳ quái!
Bước chân chuyển một cái, Trương Huyền nhăn mày lại.
Nhìn không thấu, lẽ nào giá trị xa xỉ? Vượt ra khỏi trình độ thực lực hắn bây giờ có thể phân tích?
- Vị bằng hữu này, có coi trọng đồ gì không? Chỗ của ta có thể bảo đảm đều là chính phẩm...
Thấy có người qua, chủ quán vội vàng chào đón, vẻ mặt tươi cười.
- Chính phẩm?
Mỉm cười, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Đồ trên quầy hàng này thực sự không ít, không dưới mấy nghìn. Binh khí, đan dược, hộ giáp... Cái gì cần có đều có, thật sự rất nhiều. Nhưng giả thật cũng không ít.
Đều là chính phẩm. Lời thương gia nói, quả nhiên không thể tin tưởng.
Hoa văn ở trong mắt dao động, rất nhanh lại nhìn một lần.
Mấy thứ này cơ bản đều có thể liếc mắt nhìn thấu, không quá nhiều bảo bối trân quý. Hắn cũng không có quá nhiều do dự, chỉ về phía vật phẩm màu xám cách đó không xa, trực tiếp mở miệng:
- Đây là vật gì?
- Cái này?
Chủ quán thoáng sửng sốt một chút, lập tức cười:
- Vị thiếu gia này thật là có mắt nhìn. Đây chính là thứ đáng tiền nhất trong quầy hàng của ta, là ta nhận được từ trong tay một tên trộm mộ. Cụ thể là bảo bối gì, cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều, đã từng sử dụng lửa luyện qua, hoàn toàn không tổn hại. Sử dụng nước ngâm qua, cũng không có bất kỳ vết thương nào, vô cùng cứng rắn. Tuyệt đối là một bảo bối nhất đẳng...
- Trân quý nhất? Ngươi lừa gạt ai?
Nghe hắn tự biên tự diễn không ngừng, Triệu Phi Vũ hừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.