- Lão sư!
- Thế nào?
Thấy học sinh cắt ngang câu hỏi của “công tử”, sợ hắn tức giận, sắc mặt Cổ Mục điện chủ trầm xuống.
- Bên ngoài có người tự xưng là thúc thúc của lão sư, muốn tiến vào.
Ngô Hi vội hỏi.
- Thúc thúc của ta?
Cổ Mục cảm giác giống như hòa thượng đầu trọc sờ không thấy tóc:
- Ta có một thúc thúc từ lúc nào?
Phụ thân hắn là con trai độc nhất trong nhà. Từ khi nào xuất hiện một thúc thúc?
- Nhưng trong tay hắn có lệnh bài của lão sư.
Ngô Hi vội vàng đưa lệnh bài của Tôn Cường tới.
Nhìn thấy được lệnh bài, Cổ Mục nghiêm sắc mặt:
- Chẳng lẽ là sư thúc tổ phái tới?
Lệnh bài này hắn chỉ cho một người, chính là vị “sư thúc tổ” thần bí kia.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, lại có thủ đoạn quỷ thần khó lường. Hắn mặc dù có thể ở trong hai mười ngày ngắn ngủi, cũng sắp muốn đột phá Chí Tôn đỉnh phong, chính là bởi vì đã từng được vị tiền bối này chỉ điểm.
Ra tay giải quyết tai hoạ ngầm trên người, hỗ trợ thuần phục Dung Nham thú, khiến cho hắn báo thù cho thê tử, lại có thời gian và hi vọng.
Nói thật, đối với vị trưởng bối thần bí này, trong lòng cảm kích không kém gì lão sư trước mắt.
- Sư thúc tổ nào?
Kim Tòng Hải ở một bên, nghe được hắn tự nói, không nhịn được nhìn qua.
- Chuyện này ta vừa vặn muốn bẩm báo với lão sư.
Cổ Mục điện chủ vội vàng đi tới trước mặt:
- Không biết lão sư có thể có một sư thúc thoạt nhìn tuổi không lớn lắm hay không?
Nếu là sư thúc tổ của hắn, tất nhiên cũng chính là sư thúc của vị này.
- Sư thúc?
Kim Tòng Hải không hiểu ra sao:
- Tuổi không lớn lắm? Tên gọi là gì?
- Gọi là Bạch Thiềm. Chỉ có điều, đây là sử dụng tên giả. Cụ thể tên gọi là gì, ta cũng không biết được rõ ràng!
Cổ Mục nói.
Bạch Thiềm, cái tên này, sau này hắn lại để cho Liêu Huân điều tra, chỉ là một y sư bình thường ở Thiên Vũ vương thành. Chắc hẳn sư thúc tổ sợ người biết được, mượn thân phận. Tên họ thật sự của hắn, cũng không biết là gì.
- Hắn người ở đâu?
Thấy hắn nói mơ hồ không rõ, Kim Tòng Hải hỏi tiếp.
Mỗi một người tu luyện, suốt đời đều có không ít lão sư. Chỉ có điều phần lớn đều nửa nghĩa sư đồ. Thật sự thụ nghiệp, có nhận đại ân, thông thường chỉ có một vị.
Lão sư của hắn nhiều năm trước đã mất, không có nghe nói còn có sư đệ các loại. Loại sư thúc đột nhiên xuất hiện này là có ý gì?
- Sau khi từ biệt ở Hồng Liên sơn mạch, lại chưa thấy qua. Chỉ có điều, ta cho hắn một cái lệnh bài. Hiện tại có người cầm qua, chắc hẳn là thế hệ con cháu, hoặc học sinh của hắn!
Cổ Mục nói tiếp.
Nếu như đối phương xưng là thúc thúc của mình, chắc hẳn là vãn bối của vị sư thúc tổ này.
- Sư phụ của ta, Kim Thành Tuyết tiên sinh, mười ba năm trước đây đã mất, chưa bao giờ từng nói với ta chuyện sư môn truyền thừa. Ta cũng không rõ lắm. Chỉ có điều, nếu như là một mạch ra, có lẽ có thể nhận ra.
Nhăn mày lại, Kim Tòng Hải muốn xem thử vị sư thúc này, rốt cuộc là nguồn gốc thế nào. Hắn có chút do dự, nhìn về phía “công tử“.
- Ta đi Thiên Vũ vương quốc chỉ là hưng thú nhất thời. Đi chậm mấy ngày cũng không sao. Nếu là chuyện sư môn của ngươi, tất nhiên phải điều điều tra rõ ràng, để tránh có người vàng thau lẫn lộn!
“Công tử” biết ý tứ của hắn, khoát tay áo, nói.
- Đa tạ công tử!
Thấy đối phương cũng không vì chuyện của mình làm chậm trễ, cảm thấy mất hứng, ánh mắt Kim Tòng Hải nhất thời sáng lên, xoay người phân phó một câu.
- Để cho bọn họ vào đi. Ta vừa lúc xem thử, vị sư thúc này ngươi nói, rốt cuộc là có phải thật sự hay không.
- Vâng!
Cổ Mục gật đầu, nhìn Ngô Hi vẫy vẫy.
Người thanh niên đi ra ngoài. Thời gian không lâu, hai bóng người đi theo ở phía sau, bước đến.
Một người đi trước, thực lực chỉ có Đỉnh Lực cảnh, thân hình mập mạp, chắp hai tay ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút ngạo khí, chính là Tôn Cường.
Một lão nhân phía sau, lại là một vị cường giả Chí Tôn đỉnh phong, khí tức trầm ổn, ánh mắt sáng như điện.
Ngụy Dư Thanh trưởng lão.
Ba người đi tới, Ngô Hi còn chưa kịp giới thiệu, Tôn Cường lại liếc mắt nhìn tới:
- Các ngươi người nào là Cổ Mục?
Thấy người này không có bất kỳ cấp bậc lễ nghĩa, gọi thẳng kỳ danh của điện chủ, cử chỉ mang theo sự ngạo mạn, sắc mặt đám người Ngô Hi khó coi.
- Chính là tại hạ!
Cổ Mục cũng nhướng mày, ôm quyền nói.
- Lệnh bài đã nhìn thấy. Lão gia nhà chúng ta, bảo ngươi đi Hiên Viên vương thành một chuyến.
Không chút khách khí, Tôn Cường đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống, bàn tay thô dày vẫy vẫy:
- Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi!
- Không biết sư thúc tổ muốn ta đi Hiên Viên vương thành có chuyện gì? Ta nên chuẩn bị cái gì?
Cổ Mục nhìn qua.
Có lệnh bài làm chứng, đối phương khẳng định không phải là giả. Hơn nữa trước đó hắn cũng đã nói, bất luận là ai, chỉ cần cầm lệnh bài trong tay, đi qua tìm kiếm, đưa ra yêu cầu, tất nhiên hắn sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ giải quyết.
Tôn Cường nghiêm sắc mặt:
- Chuyện của lão gia, ta làm hạ nhân, không dám tham dự. Khuyên ngươi tốt nhất cũng không nên hỏi đến quá nhiều. Đến nơi, lão gia tự nhiên sẽ nói, ngươi cũng sẽ biết được!
- Đúng vậy!
Cổ Mục gật đầu.
Thấy một người thực lực ngay cả Ích Huyệt cảnh cũng không đến, đối mặt với đường đường điện chủ của Độc Điện, cường giả siêu cấp Chí Tôn đỉnh phong, không những hoàn toàn không có sợ hãi, trong giọng nói còn mang theo sự quát mắng, Ngụy Dư Thanh trưởng lão choáng váng mắt trợn trắng.
Vốn tưởng rằng người này thực lực kém, lại từ địa phương nhỏ đi qua, chưa thấy qua việc đời. Hắn là Chí Tôn đỉnh phong, trưởng lão Thú Đường, có thể nói giúp một chút, thuận tiện dẫn hắn tăng thêm chút kiến thức.
Kết quả vừa so sánh cùng người ta, mình thành người quê mùa.
Đối mặt với Độc Điện chỗ khủng khiếp, người người nhắc tới đều biến sắc, hắn khiếp sợ đến mức không dám nhiều lời. Đối phương đĩnh đạc nói, không thèm quan tâm. Ngay cả điện chủ cũng muốn quát mắng thì quát mắng, muốn không nể tình lại không nể tình.
Quá mạnh!
Rốt cuộc không cần tự tin như vậy chứ?
Chẳng lẽ lại thật sự cho rằng bọn họ sẽ không giết người?
“Công tử” chuyện gì cũng không để tâm, không thèm quan tâm cũng trợn tròn mắt, có chút đờ người ra.
Đã thấy kẻ ngu ngốc, lại chưa thấy qua kẻ ngu ngốc như thế.
Chút thực lực ấy, tùy tiện một học đồ cũng có thể tiện tay bóp chết. Tự nhiên hắn ở chỗ này đĩnh đạc nói, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Chẳng lẽ nhân vật sau lưng thật sự rất lợi hại, đoán chắc Cổ Mục không dám động thủ, mới có khả năng không có sợ hãi như vậy?
- Vị bằng hữu này, không biết lão gia nhà các ngươi, xưng hô như thế nào?
Thật sự không nhịn được, Kim Tòng Hải mở miệng.
Đối phương tự tin như vậy, lẽ thẳng khí hùng, hắn cũng nghi ngờ.
Nếu quả thật là giả mạo, khẳng định ngoài mạnh trong yếu, có thể nhìn ra. Người trước mắt này, là tự tin từ trong lòng sinh ra, hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Nói rõ có chỗ dựa tuyệt đối
Đây cũng không phải là điều có thể giả mạo được.
- Làm càn. Ngươi là ai? Ta và Cổ Mục điện chủ nói, có phần cho ngươi nói chen vào sao?
Tôn Cường rướn lông mày lên.
- Ta ngất!
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, Ngụy Dư Thanh trưởng lão thiếu chút nữa thì lập tức nôn ra máu, xoay người bỏ chạy.
Tôn Cường thực lực thấp, không nhìn ra sự cường đại của vị lão nhân trước mắt này. Nhưng hắn vừa vào cửa đã chú ý thấy, khí tức nội liễm, không chút dao động sợ hãi, tuyệt đối là một vị cường giả siêu cấp Hóa Phàm cảnh!
Chính là bởi vì có một vị như vậy tồn tại, hắn cũng không dám có một cử động nhỏ, lời gì cũng không dám nói. Người này thì hay rồi trực tiếp mắng lớn!
Kết thúc rồi!
Vốn tưởng rằng tới nơi này tìm người, là một nhiệm vụ đơn giản không thể lại đơn giản hơn. Hiện tại xem ra, sợ rằng phải chết ở nơi này.
Không chỉ hắn có biểu tình này, “công tử” và Cổ Mục cũng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Một nhân vật nhỏ võ giả ngũ trọng Đỉnh Lực cảnh, nói chuyện với cường giả Hóa Phàm Cảnh như vậy
Đây cũng không phải là gan lớn, mà là đầu óc có vấn đề.
- Ngươi…
Bị trực tiếp quát mắng, sắc mặt Kim Tòng Hải tái xanh, vung ống tay áo:
- Ta là lão sư của Cổ Mục điện chủ, độc sư tứ tinh Kim Tòng Hải, lẽ nào cũng không có phần?
- Lão sư của Cổ Mục? Độc sư tứ tinh?
Tôn Cường sửng sốt.
Còn tưởng rằng đối phương chỉ là một kẻ đánh nước tương, không nghĩ tới lợi hại như vậy.
Chỉ có điều, hắn cũng không khẩn trương, mà là hai mắt nhìn qua.
- Tứ tinh độc thủ thì như thế nào? Cho dù danh sư tứ tinh Tô Phàm, Lăng Vũ Hằng, nhìn thấy lão gia nhà chúng ta, cũng phải hành lễ học sinh, quát mắng một câu, cũng không dám phản bác. Thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn cao giá hơn so với danh sư tứ tinh?
Làm ta sợ sao!
Nói cho ngươi biết, Cường ca cũng đã thấy quen việc đời.
Trước đây danh sư tứ tinh “họ” ở trước mặt lão gia cũng phải cúi đầu khom lưng, không dám nói chuyện lớn tiếng. Mình cũng là nói một không ai dám nói hai. Một độc sư mà thôi, lợi hại hơn nữa, còn có thể mạnh hơn chức nghiệp đệ nhất thiên hạ sao?
Cho ngươi mặt mũi sao? Giả vờ cái gì mà giả vờ!
- Tô Phàm, Lăng Vũ Hằng? Ngươi nói lại là Tô sư Tô trưởng lão, Lăng sư Lăng trưởng lão của Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc?
Đang muốn tức giận, nghe hắn nói như thế, Kim Tòng Hải biến sắc.
Tô Phàm, Lăng Vũ Hằng làm danh sư tứ tinh, ở liên minh vạn quốc vô cùng nổi danh, không chỉ thực lượng, quan trọng hơn chính là, bản thân là trưởng lão Danh Sư Đường, địa vị cho dù so sánh với vương thất quyền quý liên minh vạn quốc, cũng hoàn toàn không yếu.
Hai vị danh sư cường đại cao quý như vậy, ở trước mặt lão gia nhà hắn, hành lễ học sinh, thật hay giả vậy?
Nếu là nói thật, vị lão gia này của hắn rốt cuộc là người ra sao? Lợi hại như vậy?
Trong nháy mắt thần sắc Kim Tòng Hải ngưng trọng.