Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 714: Tôn Cường thúc thúc tới (thượng) (2)




Hơn nữa vết thương cũ chưa lành, vừa mạnh mẽ vận dụng lực lượng, tai hoạ ngầm lớn hơn nữa.
Không cần Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tuy rằng cũng có thể cho thuốc, lại chỉ có thể trị phần ngọn không có cách nào trị tận gốc.
Lúc này, biết nguyên nhân căn bản của thương thế, lại đơn giản hơn nhiều. Chỉ có điều, muốn hoàn toàn chữa trị tốt, khiến cho nó hoàn hảo giống như lúc ban đầu, thậm chí có thể trùng kích Hóa Phàm, không mất thời gian nửa năm, rất khó làm được.
Đương nhiên, sử dụng chân khí thiên đạo của hắn, tốc độ chữa trị sẽ rất nhanh.
Chỉ có điều, tu vi hắn bây giờ cùng đối phương chênh lệch quá nhiều. Hiệu quả chân khí thiên đạo không lớn không nói, thi triển ra, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, phiền phức không ít.
Còn không bằng ném cho Thú Đường, để cho bọn họ giải quyết, thuận tiện cũng có thể ở chung nhiều hơn, quan hệ qua lại thân thiết.
- Vâng!
Tạ Cửu Thần đường chủ gật đầu.
Không nói thêm gì nữa, Trương Huyền lấy ra giấy bút, tiện tay viết một phương thuốc. Dược liệu chủ yếu nhất trong đó, chính là bình mật bảy màu của Ngụy Hữu Đạo.
Hắn chỉ cung cấp phương thuốc, đối phương thỏa hiệp như thế nào, sử dụng như thế nào, vậy thì không phải là chuyện của hắn.
- Tìm cho ta một gian tĩnh thất!
Xử lý xong chuyện bên này, Trương Huyền căn dặn.
Tạ đường chủ không dám chậm trễ. Thời gian không lâu, hắn lại chuẩn bị một biệt thự rộng rãi yên tĩnh.
Vị Trương thú sư này khiêu chiến mười lồng thú thành công, đừng nói xin một biệt thự, cho dù cho một tòa phủ đệ, cũng không ai dám nói cái gì.
Huống gì, đối phương còn muốn trực tiếp đưa Thanh Yểm thú đã thuần phục cho Thú Đường, ân tình to lớn, khó diễn tả được.
- Đúng rồi, Tạ đường chủ, có thể làm phiền ngươi một việc nữa hay không?
An bài đám người Triệu Nhã vào ở, Trương Huyền lại nhìn qua.
- Trương thú sư cứ nói đừng ngại!
Tạ đường chủ mỉm cười.
Vị trước mắt này tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng ở trong lòng hắn đã có thể địa vị ngang hàng với, thậm chí còn có phần vượt qua.
Không nói gì khác, chỉ nói có thể dễ dàng thuần phục Thanh Yểm thú, nói ra âm của Chân Long, hắn lại không thể so sánh được.
- Đường chủ có thể phái một người bảo vệ vị bằng hữu này của ta, đi tới Vọng Phong Cốc ở Lạc Hà sơn mạch hay không?
Hắn gọi Tôn Cường đến, tiện tay chỉ.
- Lạc Hà sơn mạch... Vọng Phong Cốc? Đây là muốn đi... Độc Điện?
Đồng tử Tạ Cửu Thần co lại.
Phân bộ Độc Điện ở Hiên Viên vương quốc, tuy rằng ẩn nấp thần bí, không ít người cũng không biết vị trí cụ thể, nhưng làm đường chủ Thú Đường, hắn vẫn có nghe nói qua.
Ở bên trong Vọng Phong Cốc này!
Bình thường ở đây là nơi cấm kỵ của người tu luyện. Trương thú sư thế nào lại để cho hạ nhân của hắn qua đó?
- Ngươi cũng biết Độc Điện. Đúng vậy, ta là muốn cho hắn đi một chuyến!
Trương Huyền mỉm cười.
- Nhưng... Độc Điện vô cùng nguy hiểm...
Tạ Cửu Thần không nhịn được nói.
Độc Điện có tiếng xấu, không ít người trên thân mang án mạng. Tùy tiện chạy tới, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Huống gì hạ nhân này, chỉ có Thông Huyền cảnh mà thôi, thực lực rất yếu.
- A, ta có một bằng hữu ở Độc Điện. Bảo hắn qua tìm, không có nguy hiểm gì! Bảo ngươi phái người bảo vệ, chỉ là tránh cho phiền toái không cần thiết mà thôi.
Trương Huyền giải thích.
Trước đây Cổ Mục rời đi, từng cho hắn một lệnh bài, nói cần giúp đỡ, có thể cầm đi tìm.
Bây giờ đối địch cùng vương thất Hiên Viên, muốn giết thái tử của người ta, quan hệ này có thể sử dụng, tự nhiên hắn cũng muốn dùng một chút.
Chỉ có điều, hiện tại hắn phải tu luyện, tận dụng thời gian nâng cao thực lực, không có thời gian qua đó. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Tôn Cường thích hợp.
Người này tính tình khôn khéo. Bảo hắn tìm người, khẳng định mạnh hơn đám người Triệu Nhã nhiều.
- Được! Vậy ta đi chuẩn bị ngay!
Nghe hắn còn có bằng hữu ở Độc Điện, Tạ Cửu Thần đường chủ có chút do dự, cuối cùng gật đầu.
Hắn xoay người rời khỏi đó. Trương Huyền nhìn về phía Tôn Cường.
- Tôn quản gia, ta biết ngươi đối với lão sư trung thành và tận tâm. Lúc này vừa vặn có chuyện làm phiền ngươi đi làm.
- Thiếu gia phân phó là được!
Tôn Cường vội vàng ôm quyền.
Lời đệ tử thân truyền duy nhất của lão gia nói ra, hắn tự nhiên tuân thủ.
- Ngươi cầm cái lệnh bài này, đi Độc Điện ở Vọng Phong Cốc tìm kiếm một vị độc sư gọi là Cổ Mục, bảo hắn tới Hiên Viên vương thành tìm ta!
Lấy lệnh bài ra, Trương Huyền nói.
- Được!
Tôn Cường nghi ngờ nhìn qua:
- Vậy vị Cổ Mục này là bằng hữu của thiếu gia hay là cái gì? Ta nên xưng hô như thế nào?
Chuyện Trương Huyền từng trải qua ở Độc Điện, không nói qua cùng bất kỳ kẻ nào. Hắn cũng không biết được rõ ràng.
- A, vị này Cổ Mục là ta... Là đồ tôn của lão sư, cũng chính là sư chất của ta!
Trương Huyền nói.
Ban đầu hắn muốn nói là đồ tôn của mình. Nhưng nếu như người này đi tới phát hiện vị sư thúc tổ này ngay cả hai mươi cũng chưa tới, nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Còn không bằng đổ thân phận vị cao nhân này lên trên người lão sư có lẽ có.
Dù sao vị “lão sư” này thần bí đã quen, cũng không quan tâm thần bí thêm một lần.
- Đồ tôn của lão gia?
Ánh mắt Tôn Cường nhất thời sáng lên.
Không nghĩ tới lão gia còn có một vị đồ tôn Độc Điện. Người này lợi hại.
- Ta theo sau lão gia, cho dù không thể cùng lão gia ngang hàng, cũng chí ít ngang hàng cùng thiếu gia! Vị này nếu là đồ tôn của lão gia, sư điệt của thiếu gia, vậy cũng là vãn bối của ta...
Trong lòng Tôn Cường tính toán một chút:
- Làm trưởng bối của hắn, gọi hắn qua hỗ trợ, còn không phải là đơn giản lại thêm vui vẻ sao? Lại nói, ta là trưởng bối, đi tới chỗ hắn, thế nào cũng có thể được tiếp đãi thật tốt, rượu ngon thịt ngon hầu hạ!
Hắn càng nghĩ càng cao hứng, cảm thấy thiếu gia cho hắn một công tác tốt.
- Ừ, Độc Điện không phải là nơi an toàn, nhất định phải cẩn thận!
Thấy bộ dạng hắn cao hứng, Trương Huyền nhắc nhở một câu.
- Thiếu gia yên tâm!
Tôn Cường gật đầu.
- Như vậy đi, ta cho ngươi một luồng chân khí. Nếu có người hạ độc đối với ngươi, cũng có thể ứng phó, không đến mức bị thương!
Có chút do dự, Trương Huyền búng ngón tay một cái. Chân khí thiên đạo dọc theo kinh mạch của đối phương chui vào đan điền, lặng lẽ ẩn nấp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.