Làm người hiện đại sinh ra ở thời đại tin tức lớn bùng nổ, có thể giải quyết, Trương Huyền không muốn động thủ giết người. Ai có thể ngờ được, cũng bởi vì điểm ấy, hại Lộ Trùng.
Sớm biết như vậy, chắc hẳn phải bảo Tiểu Tô giết chết Lâm Lung, Lương thống lĩnh này. Bằng không, cũng sẽ không có chuyện như vậy.
- Báo thù?
Đôi mi thanh tú của Mạc Vũ thoáng nhíu lại:
- Thù nhất định là phải báo. Nhưng ngươi... hiểu rõ đối với Hiên Viên vương quốc không?
Trương Huyền lắc đầu.
Hiên Viên vương quốc là quốc gia cao cấp hơn Thiên Vũ vương quốc, cho dù có tin tức cặn kẽ, cũng sẽ bị phong kín che giấu, rất ít người biết được, không có khả năng ngang nhiên trưng bày ở tàng thư khố, để cho tất cả mọi người quan sát.
Bởi vậy, tri thức trong đầu hắn, đối với Hiên Viên vương quốc cũng có miêu tả, nhưng liên quan đến cơ mật lại hàm hồ qua loa. Cho nên, cho dù xem xong toàn bộ tàng thư khố, đối với vương quốc phong hào này, hắn cũng không hiểu nhiều.
Chí ít ở trên phương diện đẳng cấp võ lực, phân chia thế lực, hắn biết cũng không phải quá rõ ràng.
- Không biết được rõ ràng, lại muốn báo thù?
Mí mắt giật một cái, Mạc Vũ trừng mắt.
Trái tim lại thật là lớn. Đối tượng ngươi muốn báo thù là thái tử Hiên Viên vương quốc. Lão quốc chủ bệnh nặng, tồn tại bất cứ lúc nào cũng sẽ đăng cơ độc tài quyền to.
Người như thế hoàn toàn có thể điều động lực lượng của một quốc gia, giao chiến với ngươi.
Trước không nói vương quốc phong hào có bao nhiêu binh sĩ, có thể điều động lực lượng lớn tới mức nào. Chỉ nói con số cao thủ, lại không thể đơn thương độc mã xông vào.
Trừ khi nắm giữ thực lực giống như Tô sư.
Hơn nữa, cho dù có thực lực như vậy, muốn giết thái tử có thể so với quốc chủ nước người ta, khẳng định cũng sẽ phải chịu các loại ngăn cản, phiền phức không nhỏ.
- Muốn ở Hiên Viên vương quốc có địa vị và danh tiếng nhất định, ít nhất phải đạt được Chí Tôn cảnh. Hơn nữa còn phải đạt được ngoài trung kỳ! Tu vi ngươi bây giờ, tuy rằng vô địch trong nửa bước Chí Tôn, nhưng so với cường giả Chí Tôn chân chính... vẫn kém hơn một ít!
Có chút do dự, Mạc Vũ sử dụng lời lẽ tương đối ôn hòa nói.
Vị trước mắt này vừa mất đi học sinh, nàng sợ nói quá nghiêm trọng, kích thích đối phương, lại dẫn tới phiền toái càng lớn hơn nữa.
- Không phải kém một chút. Gặp phải cường giả Chí Tôn, hoàn toàn không có sức phản kháng!
Trương Huyền xua tay.
Chí Tôn cảnh, đỉnh phong nhất của võ giả, đạt được trung kỳ, lại nắm giữ lực lượng hai vạn đỉnh. Hậu kỳ ba vạn. Đỉnh phong bốn vạn.
Hiện tại, cường lực thân thể của hắn phối hợp với chân khí, cũng chỉ có không đến một vạn năm ngàn đỉnh. So với Chí Tôn động hay không động cũng mấy vạn đỉnh, còn kém một mảng lớn.
Huống gì tu vi đạt được mức như vậy, lực lượng chỉ là một tiêu chuẩn so sánh. Đột phá Chí Tôn, bất kể tốc độ phản ứng, kiến thức hay là lý giải đối với võ học, Tông Sư đều không thể nào so sánh được.
- Biết là tốt rồi. Ý kiến của ta là... Ba tháng sau thi đấu danh sư lại bắt đầu. Hiện tại không thích hợp gây phiền toái. Chỉ cần ngươi tham gia thi đấu, có thể thu được thứ hạng không tệ. Có thể lấy cái này làm chỗ dựa, yêu cầu nghiệp đoàn danh sư báo thù cho ngươi! Đến lúc đó, thuận lý thành chương, không ai sẽ nói cái gì, cũng rất thuận tiện, đơn giản!
Nói ra suy nghĩ của riêng mình, Mạc Vũ nói.
Ba tháng sau lại phải thi đấu danh sư, thực lực bản thân không đủ, mạnh mẽ đi báo thù, một khi bị thương, hoặc gặp phải nguy hiểm, làm sao bây giờ?
Còn không bằng tham gia thi đấu trước, thắng được thứ hạng và địa vị, đến lúc đó lại mang theo uy thế vô địch. Chỉ sợ coi như có người muốn che chở, cũng không che chở nổi.
Danh sư địa vị tuy cao, nhưng cũng chỉ là tương đối.
Danh sư nhị tinh ở Thiên Vũ vương quốc rất lợi hại, đến Hiên Viên vương quốc, liên minh vạn quốc,một bọt sóng cũng không tạo ra nổi.
Chỉ có bản thân thực lực mạnh hơn, hoặc thật sự khiến cho mọi người ý thức được tiềm lực vô hạn, có khả năng khiến cho người ta coi trọng, không ai dám cùng đối địch.
Nếu không, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là phù vân.
- Ba tháng ta đợi không được. Tin tưởng... Lộ Trùng cũng không muốn để chúng ta chờ!
Liếc mắt thoáng nhìn học sinh hôn mê bất tỉnh, ánh mắt Trương Huyền sáng như điện.
Ba tháng quá lâu, chỉ tranh sớm chiều.
Làm hại Lộ Trùng thảm như vậy, còn để cho hắn tiếp tục ung dung tự tại thêm ba tháng? Đùa gì thế!
- Nhưng thực lực của ngươi... Ngay cả nửa bước Chí Tôn còn chưa từng đạt được, làm sao báo thù? Cho dù thật sự muốn, cũng ít nhất phải nắm giữ Chí Tôn đỉnh phong, mới dám qua. Nếu không, rất dễ dàng bị giết chết...
Thấy hắn tâm ý đã quyết, Mạc Vũ có chút nóng nảy.
Người này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ta cũng đã nói, Hiên Viên vương quốc, cường giả Chí Tôn cũng không dám làm càn. Ngươi ngay cả một nửa bước Chí Tôn còn chưa từng đạt được, cứ như vậy chạy tới, không phải đâm đầu vào chỗ chết là cái gì?
Phải biết rằng cảnh nội vương quốc phong hào, Chí Tôn đỉnh phong chộp một cái cũng được một đám lớn. Nếu thật sự vô địch, sợ rằng ít nhất phải đạt được nửa bước Hóa Phàm.
- Chí Tôn đỉnh phong mới dám đi? Vậy cũng đơn giản!
Trương Huyền nói.
- Đơn giản? Lẽ nào... Ngươi có biện pháp nào?
Thấy hắn nói tự tin, ánh mắt Mạc Vũ nhất thời sáng lên.
Xem ra là có chỗ dựa, mình quá lo lắng...
Nói cũng đúng. Thiên tài như thế, làm sao có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy!
Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi xem thử rốt cuộc có chỗ dựa gì, khiến cho hắn có tự tin như vậy. Lại thấy người thanh niên vẻ mặt bình tĩnh:
- Rất đơn giản, mấy ngày tới nghĩ biện pháp đột phá đến Chí Tôn đỉnh phong không được sao?
Phụt!
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, Mạc Vũ thiếu chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết.
Trời ạ!
Ngươi vừa phải một chút có được hay không?
Chí Tôn là cửa ải cuối cùng của võ giả, độ khó to lớn, so với Tông Sư còn cao hơn gấp mấy lần.
Ngươi tưởng rau cải trắng trong chợ bán thức ăn, một lần thấy một đống lớn? Chộp một cái được một xấp dầy sao?
Mấy ngày tới nghĩ biện pháp đột phá...
Ta có thể từ từ nói chuyện sao?
Nếu như để cho những người bị dừng lại ở Tông Sư đỉnh phong nghe được, khẳng định tức giận đánh chết ngươi ngay tại chỗ.
Còn tưởng rằng là biện pháp gì tốt, hóa ra là cái này...