Vốn tưởng rằng uy hiếp giống như vậy, sẽ làm tên mập này và người trong phủ đệ loạn hết cả lên, khiếp sợ đến mức chạy trốn bốn phía, tè ra quần.
Lương Thanh Mệnh vừa nhìn xuống, thân thể lại thoáng lảo đảo một cái.
Chỉ thấy người bên trong phủ đệ, kẻ tu luyện thì tu luyện, nấu cơm thì nấu cơm, giặt quần áo thì giặt quần áo, lắc đầu thì lắc đầu. Đối với lời của hắn... một chút cũng không quan tâm!
Nhất là người mập mạp đang ở phía dưới kia, vẻ mặt khinh bỉ nhìn qua, giống như là đang nhìn một người ngu ngốc.
Trời ạ!
Đó là tình huống gì?
Danh sư nhị tinh sơ kỳ của vương quốc nhất đẳng nho nhỏ, đáng lẽ nhìn thấy cường giả Chí Tôn giống như mình vậy, phải khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám nói thừa chứ?
Danh sư là mạnh nhất trong cùng cấp bậc. Nhưng cấp bậc chênh lệch lớn, lợi hại hơn nữa cũng vô dụng!
Đương sự không ra ngược lại cũng thôi. Một người béo mập ngay cả Đỉnh Lực cảnh cũng không đạt được, cũng lớn lối như vậy?
Chẳng lẽ không biết ta sẽ giết người sao?
Đây cũng quá không để hắn vào trong mắt!
Đường đường là Vệ thống lĩnh bảo vệ thái tử, cường giả Chí Tôn hậu kỳ, đi tới bất kỳ chỗ nào đều uy chấn tám phương, xung quanh bái phục. Hét lớn một tiếng, sợ rằng quốc vương của Thiên Vũ vương quốc Mạc Thiên Tuyết cũng phải trực tiếp quỳ xuống...
Người béo mập tu vi thấp của phủ đệ nho nhỏ, tự nhiên khinh bỉ!
Khinh bỉ em gái ngươi!
Trong lòng hắn càng nghĩ càng tức giận. Hắn lập tức nghe được giọng điệu của người béo mập kia tiếp tục vang lên.
- Đếm ba tiếng? Vậy ngươi có dám đếm nhanh không? Đừng nói ta không khuyên ngươi, làm không tốt đây có thể là lần đếm đến ba cuối cùng, trong cuộc đời ngươi...
- Ta ngất!
Lương Thanh Mệnh chỉ cảm thấy sắc mặt biến thành màu đen, trên đầu cũng muốn bốc hơi.
Là ta muốn giết các ngươi, lại còn nói đây là lần đếm tới ba cuối cùng trong cuộc đời của ta...
Uy nghiêm Chí Tôn của ta?
Ngươi một tên béo mập chết bầm, lão tử phải chặt ngươi...
Sắc mặt hắn khó coi, toàn thân tức giận sắp nổ tung, đang muốn tức giận, giết vài người cho đối phương nhìn, khiến cho bọn họ biết, Mã vương gia có ba con mắt. Hắn lại thấy đại điện ở phía dưới vang lên một tiếng “két”, ba bóng người đi ra.
Đi trước là một người trung niên chừng ba mươi tuổi. Đi theo phía sau là hai lão nhân, thân mặc trang phục danh sư. Chắc là người của Danh Sư Đường.
Chỉ có điều, Danh Sư Đường của Thiên Vũ vương quốc, đường chủ thực lực lợi hại nhất cũng chỉ là Tông Sư đỉnh phong mà thôi, còn không cần hắn để vào mắt.
- Chuyện gì xảy ra? Mới sáng ra ầm ĩ cái gì?
Người trung niên đi ra, cũng không ngẩng đầu lên, nhăn mày lại nhìn về phía người béo mập cách đó không xa.
- Hồi bẩm lão gia, người này ở phía trên nhiều lần kêu loạn, nói muốn gặp thiếu gia. Nói đùa sao? Thiếu gia là thân phận gì? Sao có thể để loại người như vậy muốn gặp liền gặp được?
Người béo mập ngôn từ chính nghĩa:
- Ta đang định bảo hắn cút đi.
- Ừ, làm được không tệ!
Người trung niên gật đầu. Đối với lời của người béo mập, hắn rất tán thành.
Phụt!
Lương Thanh Mệnh lại lảo đảo một cái.
Tên béo ngốc, ngược lại cũng thôi. Người trung niên này rõ ràng giống như là chủ nhân của phủ đệ, tự nhiên cũng bộ dạng này... Quả thực quá vô pháp vô thiên!
Ban đầu còn nghĩ rằng đối phương là người của Danh Sư Đường, một khi động thủ, không tiện thu cục diện. Lúc này hắn tức sắp bùng nổ, lại cũng không quan tâm nữa.
- Nếu đâm đầu vào chỗ chết, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi...
Tức giận hét một tiếng, bàn tay Lương Thanh Mệnh ấn xuống một cái. Lực lượng hùng hậu từ trên trời giáng xuống. Dấu ấn bàn tay cực lớn, vố xuống đám người ở bên trong phủ đệ.
Võ kỹ quỷ cấp viên mãn, Kim Cương Đại Thủ Ấn!
Kim cương không phá, thủ ấn kinh phong.
Công kích bay lên trời cao, lực lượng vượt quá ba vạn đỉnh. Cường giả Chí Tôn trung kỳ đụng phải, cũng sẽ trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột mịn.
Một chiêu đánh ra, cho rằng đối phương nhìn thấy được uy lực, sẽ phải kinh hoàng. Nhưng dáng vẻ sợ hãi lại không thấy, chỉ thấy vẻ mặt người trung niên thản nhiên nhìn qua, thoáng nghiêng đầu:
- Tiểu Tô, người này giao cho ngươi. Kể cả con chim to bay trên không trung kai, cũng kéo xuống luôn!
- Vâng, Dương sư!
Lão nhân được gọi là “Tiểu Tô”, bước lên trước.
“Tiểu Tô” này thoạt nhìn cũng không cao lớn, thậm chí cũng không có khí chất gì. Quan trọng nhất chính là, hai chân kẹp chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch, hình như có lời gì khó nói.
Tóc tai còn rối loạn, giống như vừa bị người ta đánh, không có nửa phần dáng vẻ cao thủ.
Bảo loại người này đối phó với mình?
Một đám người phía dưới có phải đều điên rồi hay không?
Không chỉ hắn nghĩ như vậy, rất nhiều cao thủ, thế lực vương thành ở một bên lặng lẽ nhìn qua, tất cả cũng đều ngây người ra tại chỗ, nhanh chóng co giật.
Đây chính là chỗ dựa vững chắc của Lâm gia, cường giả siêu cấp do thái tử phi của Hiên Viên vương quốc dẫn đến. Người ta muốn giết ngươi, tốt xấu gì cũng phải để ý cho chút thể diện. Đây là ý gì?
Phái ra một lão nhân hai chân kẹp chặt, sắc mặt trắng bệch?
Quá là không xem bánh ngô thành lương khô!
Chuyện Tô sư, Lăng sư đi tới vương thành, là cơ mật của Danh Sư Đường, không ai tiết lộ. Tất cả mọi người không biết người này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thật ra là một kẻ trâu bò, một nhân vật siêu cường.
- Hừ!
Lại ở thời điểm mỗi một người đều choáng váng hoa mắt, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vị “Tiểu Tô” này ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Âm thanh không lớn, lại giống như là kim thạch nổ tung, vừa tiếp xúc với bàn tay cực lớn trong không trung, bàn tay kia ngay cả ngăn cản cũng không có thời gian, lập tức nổ tung.
Ầm!
Ngay sau đó, Lương Thanh Mệnh lại cảm thấy ngực tê rần, giống như là bị thanh kiếm sắc bén đâm trúng, một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt tối sầm, run rẩy một cái, thiếu chút nữa từ trên đầu man thú ngã xuống.
- Là... cường giả Hóa Phàm cảnh?
Đối phương ngay cả chưa từng ra tay, chỉ quát mắng một câu, lại đánh nát công kích của hắn, miệng phun ra máu tươi. Có ngốc cũng biết, “Tiểu Tô” này thực lực mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không thể nào chống lại.