Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 609: Ta là lão sư của hắn (1)




- Đây là đâu?
Thiên Vũ vương cung rộng rãi thênh thang. Lộ Trùng đi một hồi, nhất thời bị các loại kiến trúc tương đồng lượn quanh làm hoa cả mắt, bị lạc phương hướng.
Tránh thoát vài lần tuần tra, một kiến trúc cao lớn xuất hiện ở trước mắt. Phía trên có ba chữ lớn... Tàng thư khố!
- Hóa ra đây chính là tàng thư khố của vương quốc...
Tàng thư khố của Thiên Vũ vương quốc, cất chứa sách trong thiên hạ, bao hàm tất cả tri thức của mười ba nước xung quanh, danh tiếng rất lớn, hắn đã sớm nghe thấy. Không ít người trẻ tuổi, đều lấy việc có thể tiến vào đọc sáng, làm vinh hạnh lớn nhất và ban thưởng.
Không nghĩ tới tiến vào vương cung bảy rẽ tám ngoặt, hắn lại đến nơi này.
- Tự nhiên không có trận pháp...
Thận trọng nhìn một vòng, Lộ Trùng không nhịn được sửng sốt.
Loại địa phương chứa tri thức này, bình thường đều có trận pháp bao phủ, không lệnh phù đặc biệt, một khi tiến vào, sẽ lại gặp phải công kích, trốn cũng trốn không thoát.
Nhưng lúc này bên ngoài tàng thư khố, hoàn toàn không có chút linh khí dao động, cũng không có một điểm phòng ngự. Chẳng lẽ có người dừng trận pháp?
- Nhanh lên một chút. Chắc hẳn là đang ở bên trong...
- Đừng để cho hắn chạy thoát. Bao vây bốn phía xung quanh nơi này cho ta!
...
Hắn đang nghi ngờ, bên ngoài viện truyền đến liên tiếp những tiếng bước chân và lời nói chuyện.
- Đuổi theo tới đây rồi...
Biết không có thời gian để lại suy nghĩ, thân thể thoáng lắc một cái, Lộ Trùng vọt thẳng về phía tàng thư khố, lặng lẽ đẩy cửa ra, thân thể thoáng một cái chui vào.
Hắn không có lựa chọn nào khác. Một khi ra ngoài, tất nhiên bị bắt. Hắn chỉ có thể hi vọng đối phương kiêng kỵ nơi này là tàng thư khố, không dám trắng trợn lục soát.
Từng hàng sách mọc lên như rừng. Dạ minh châu cực lớn gắn ở bốn phía xung quanh, chiếu sáng tàng thư khố. Bên trong không có một chút cảm giác u tối.
Biết bên trong có khả năng có người, Lộ Trùng thận trọng đi về phía trước. Hắn đang muốn tìm một chỗ trốn, liền nghe được phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một bóng người ở tàng thư khố không ngừng chạy như điên, giống như phát điên.
Người khác tới tàng thư khố, đều yên tĩnh đọc sách hoặc là tìm sách. Chạy nhanh... Có ý gì?
Chạy nhanh như vậy, ngay cả tên sách là gì cũng không nhìn thấy rõ... Làm cái gì vậy?
- Là... Lão sư?
Đang kỳ quái người ngu ngốc chạy như điên này là ai, mắt rơi vào trên gương mặt đối phương, hắn không nhịn được chấn động.
Chính là lão sư của hắn, Liễu Trình!
Lão sư không ở trường học giảng bài, ở chỗ này làm gì?
Vẻ mặt vỡ mộng, Lộ Trùng không biết rõ chuyện gì xảy ra.
- Ngươi thế nào lại ở đây?
Trương Huyền đang thu sách thu tới sảng khoái, phát hiện có người ẩn nấp ở trong góc. Hắn vốn tưởng rằng là Mạc Vũ hoặc người của vương thất. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới... học sinh đi ra ngoài báo thù. Hắn không nhịn được đã đi tới.
- Ngươi không phải đi báo thù sao? Lẽ nào...
Thoáng sửng sốt một chút, đột nhiên lông mày hắn nâng lên:
- Kẻ thù của ngươi là... vương thất của Thiên Vũ vương quốc?
Nói muốn đi ra ngoài báo thù, kết quả lại chạy tới vương cung. Chẳng lẽ của một kẻ thù học sinh này là vương thất? Lúc này hắn mới sợ liên lụy tới mình, cái gì cũng không chịu nói?
Rất có thể!
Chỉ sợ cũng chỉ có vương thất mới có thể làm cho hắn kiêng kỵ như vậy, thậm chí không tiếc giả vờ câm điếc.
Thực sự như vậy, hắn lại có chút khó xử.
Trước không nói quan hệ giữa hắn và Mạc Vũ quan hệ không tệ. Dù sao vương thất Thiên Vũ người ta cho hắn vài khối linh thạch, lại lấy lòng các loại...
Hơn nữa nhìn bộ dạng đám người Mạc Thiên Tuyết, cũng không giống như kẻ ác làm xằng làm bậy, tùy ý tàn sát gia tộc khác.
Cho dù thật sự muốn làm như vậy, quyền lợi nắm giữ trong tay hắn, tùy tiện an bài một tội danh rất đơn giản, không cần thiết phải lén lút!
Hai người có thể có gì hiểu nhầm hay không?
- Ta...
Có chút do dự, Lộ Trùng đang muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng bước chân sốt ruột truyền đến. Ngay sau đó cửa lớn tàng thư khố “két” một tiếng, bị người mở ra.
- Cẩn thận tìm kiếm cho ta. Người khẳng định ở bên trong!
Xôn xao!
Dựa theo một tiếng hét lớn, một đám người vọt vào.
Hai người đứng ở phía sau một loạt giá sách, chắn tầm nhìn. Đám người tiến đến cũng không trực tiếp phát hiện ra. Chỉ có điều, dáng vẻ bọn họ không tìm được mục tiêu không bỏ qua, bị bắt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Biết chạy trời không khỏi nắng, Lộ Trùng không hoảng loạn, trái lại mang theo sự kiên nghị, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu mấy cái, viền mắt ửng đỏ:
- Thứ lỗi cho học sinh bất hiếu, sau này không thể hầu hạ lão sư. Nếu như có kiếp sau, Lộ Trùng vẫn nguyện làm đệ tử của lão sư!
Nếu muốn nói hắn có lỗi nhất là ai, vậy chính là vị lão sư này.
Chỉ cần chết, là có thể xuống cùng cha mẹ. Vị lão sư này, vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, vất vả bỏ công bỏ sức hỗ trợ hắn nâng cao thực lực, lại hoàn toàn không nhận được hồi báo...
Lão sư, là ta có lỗi với lão sư!
Lão sư, ta khiến cho lão sư thất vọng!
Lão sư, nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện làm học sinh của lão sư, hầu hạ đến già, lại không rời đi...
Hàm răng cắn chặt một cái, thân thể chợt tung lên, lao thẳng ra ngoài.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Chuột tìm dấu vết phát ra âm thanh “chít chít”, xác định mục tiêu.
- Quả nhiên ở chỗ này, trốn chỗ nào!
Cười lạnh một tiếng, một lão nhân của Lâm gia tiến lên đón.
Vù vù!
Thân thể thoáng động, khí tức áp chế khắp nơi, còn chưa ra chiêu, đã thể hiện ra tu vi, lại là vị cường giả Tông Sư trung kỳ.
Biết không có thể lui về phía sau, Lộ Trùng hoàn toàn không có chút ngừng lại, độc thể vận chuyển tới cực hạn, tiến lên nghênh đón.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Lão nhân Lâm gia cười hắc hắc, năm ngón tay xiết chặt, một quyền đánh ra.
Quyền chưa tới, lực lượng đã tới, giống như cuồng phong ép qua, khiến người ta khó thở, cơ bắp toàn thân căng thẳng.
Lâm gia làm thế gia trận pháp, lắng đọng không biết bao nhiêu năm, cất giấu không ít công pháp võ kỹ lợi hại. Cho dù so với Thiên Vũ vương thất, cũng hoàn toàn không yếu hơn.
Lão già này sử dụng, chính là một bộ quyền pháp nổi danh trong đó... Đại Nhật Diễm Dương Thiên!
Bộ quyền pháp này, mạnh mẽ cuồng bạo, mang theo cảm giác mặt trời chói chang thiêu đốt. Một khi thi triển, giống như sét đánh xuống, nhanh chóng và mãnh liệt, làm cho không người nào có thể chống đỡ.
Trước không nói tu vi đồng dạng, cho dù Tông Sư hậu kỳ gặp phải, đều phải tạm tránh phong quang, không dám đối địch.
Xem ra người này đối với Lộ Trùng là tình thế bắt buộc, vừa ra tay lại thi triển ra chiêu số mạnh nhất.
Biết dù sao cũng là một lần chết, Lộ Trùng cũng không tránh né, mắt nhất thời đỏ lên, người lại va chạm tới.
Một tiếng động rất lớn vang lên. Tay của lão nhân này đánh vào trên người Lộ Trùng, vai người sau cũng va chạm vào ngực hắn.
Ầm!
Cao thủ Lâm gia phun ra một ngụm máu tươi, ngã bay ra ngoài, trước mắt tối sầm trực tiếp hôn mê.
Lộ Trùng lại lui về sau hai bước, mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu tươi đã vọt tới bên mép.
Hắn là Tông Sư trung kỳ không giống với người tu luyện bình thường, hoàn toàn dựa thân thể. Đại Nhật Diễm Dương Thiên của đối phương mặc dù mạnh mẽ, đánh vào người cũng chỉ là đau đớn kịch liệt mà thôi, không đả thương được căn cơ.
Một đòn thành công, đánh bại một vị Tông Sư trung kỳ, Lộ Trùng rên rỉ một tiếng, thân thể kéo thành hình cung, tiếp tục phóng ra ngoài.
Ở tại chỗ này, không chỉ mình phải chết, còn liên lụy tới lão sư. Hiện tại điều duy nhất mình có thể làm chính là lao ra khỏi vòng vây, trốn càng xa càng tốt. Cho dù chết ở bên ngoài, cũng tốt hơn so với ở đây.
- Lưu lại cho ta!
Không nghĩ tới cường giả Tông Sư của gia tộc bọn họ, bị đụng một cái liền choáng váng, sống chết không rõ, sắc mặt Lâm Huy tái xanh, phẫn nộ gầm một tiếng, ngăn cản ở trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.