Thảo nào Trương Huyền hỏi thế nào, hắn cũng không muốn nhiều lời về chuyện của kẻ thù. Ai cũng không nghĩ tới, đó chính là thiếu gia Lâm Lang của Lâm gia!
Lâm gia là một trong ba gia tộc lớn, ngay cả Mạc Thiên Tuyết biết rõ có thể là bọn họ hạ độc đối với man thú trấn quốc, cũng phải ép tin tức xuống, đủ thấy sự kiêng kỵ đối với bọn họ.
Hắn chỉ một người cô đơn, thực lực lại thấp, nếu quả thật nói ra kẻ thù, sợ rằng không cần tới nửa ngày, sẽ bị người tranh công đòi phần thưởng tự mình đưa qua... Bởi vậy, hắn tình nguyện giả vờ câm điếc, cũng không nguyện nói ra.
Hận ý trong mắt lóe lên liền biến mất, Lộ Trùng lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Có thể hai năm không nói câu nào, cứng rắn chịu đựng rèn luyện độc thể, nói rõ lực ý chí của hắn. Lúc này báo thù ở trong tầm mắt, hắn tất nhiên sẽ không lỗ mãng.
Phỉ Thúy các thoạt nhìn bình yên, nhưng hắn biết, trong đó cao thủ rất nhiều. Nếu thật sự muốn động thủ, nhất định phải làm được một đòn tất sát. Bằng không... Lại không có cơ hội lần thứ hai.
Đặt thức ăn ở trên bàn, hắn lặng lẽ nhìn quanh một vòng, chậm rãi lui ra ngoài.
Phòng này, cao thủ không ít. Rõ ràng không phải là nơi động thủ. Hắn chỉ có thể yên tĩnh chờ cơ hội.
Hắn đứng ở ngoài cửa phòng. Không biết qua bao lâu, “két” một tiếng, Lâm Lang lắc lư đi ra.
Phỉ Thúy các cất giữ rượu, đều do đại sư đặc biệt chế luyện riêng cho. Cho dù cường giả Tông Sư cảnh dùng, cũng sẽ say ngã xuống đất.
Lúc này hắn dĩ nhiên có tám, chín phần say, gương mặt đỏ ửng, đi vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
- Chính là cơ hội này!
Biết đây là thời cơ tốt nhất, Lộ Trùng lại không dừng lại, thân thể thoáng một cái, theo sát ở phía sau cũng đi vào.
- Người nào?
Hắn đi vào, Lâm Lang đang đi tiểu, nhất thời nhướng mày.
Vù!
Cơ hội chỉ có một lần, Lộ Trùng cũng không nhiều lời vô ích, thân thể lập tức giống như hổ báo vọt tới trước, một chưởng bổ xuống.
Bàn tay còn chưa tới đến trước mặt, tiếng gió thổi vù vù, không khí giống như là bị xé rách, lực lượng cuồng bạo, giống như dời núi lấp biển điên cuồng lao tới.
- Tông Sư... Tông Sư trung kỳ?
Đồng tử Lâm Lang co lại, rượu nhất thời tỉnh hơn phân nửa.
Người này tập kích hắn bất ngờ, chẳng những là cường giả Tông Sư, lại còn đạt tới trung kỳ.
Cường giả thực lực như vậy, ở Thiên Vũ vương thành cũng là cao thủ có danh tiếng rất lớn. Dù thế nào, hắn cũng không nghĩ tới sẽ ngụy trang ở trong đám sai vặt tập kích hắn bất ngờ.
Lộ Trùng bôi tất cả thuốc độc ở huyệt đạo, tuy rằng nhận thống khổ bất cứ lúc nào cũng có thể chết, thực lực lại đột nhiên tăng mạnh, lực lượng không chỉ đột phá Tông Sư cảnh, cho dù so với Tông Sư trung kỳ, cũng không kém chút nào.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Lạnh lùng quát một tiếng, Lâm Lang tung hai tay ra, đón đỡ.
Ầm! Ầm!
Hai tay vừa chạm vào, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
Sắc mặt Lộ Trùng trầm xuống.
Hai năm trước, thời điểm tàn sát cả nhà hắn, đối phương chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ. Vốn tưởng rằng cho dù tiến bước, đỉnh phong chính là cực hạn. Không nghĩ tới... giống như hắn, cũng là Tông Sư trung kỳ!
Chỉ có điều, chỉ có cơ hội lần này. Ngày hôm nay không giết được đối phương, chính là hắn chết. Hắn lại không có khả năng lui về phía sau.
Hai mắt hắn nheo lại, chợt xông tới. Độc thể bị đẩy đến cực hạn, hai tay giống như gió, một chưởng lại một chưởng bổ ngang tới.
- Đáng giận!
Lâm Lang đạt Tông Sư trung kỳ, là do các loại thuốc cứng rắn đẩy lên, vốn cũng không vững chắc. Ở dưới công kích không muốn sống của đối phương, vậy mà còn chống đỡ, liên tiếp lui về phía sau.
Phù phù!
Đang lui về phía sau, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thân thể không kìm lòng được lún xuống phía dưới. Ngay sau đó một mùi thối gay mũi xông thẳng vào trong đầu, khiến cho đầu óc hắn choáng váng.
Cúi đầu vừa nhìn, hắn mới hiện tại dưới từng bước ép sát, của đối phương hắn tự nhiên lùi đến hố phân.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết...
Hắn luôn luôn thích sạch sẽ, bị ép rơi vào hố phân, trong lòng sắp muốn phát điên, kích phát ra sự tàn nhẫn mãnh liệt. Hắn rít gào một tiếng, chợt phóng về phía đối phương.
Còn chưa tới trước mặt, hắn đã bị đạp một cước ở trên mặt, thân thể thoáng một cái, một đầu nằm úp sấp tiến vào trong.
Bởi vì đang hô hoán, tất cả đều ùa vào trong miệng.
- Ta muốn giết ngươi...
Lâm Lang sắp phát điên rồi.
Đường đường là đệ nhất công tử Thiên Vũ vương thành, địa vị cao, cho dù Mạc Thiên Tuyết cũng phải coi trọng ba phần. Bây giờ hắn bị người đánh cho ăn phân, lửa giận trong lồng ngực có thể tưởng tượng được!
Phù phù!
Nói còn chưa nói hết, đầu hắn lại bị đạp vào trong hố, đầy miệng đầy mặt đều dính.
- Lâm Lang công tử, nữ nhân ngươi cho ta thật sự rất khá, tư thái này, cảm xúc kia...
Đang bị tức nghẹn sắp tắt thở, một giọng nói say khướt vang lên. Quý Mặc công tử cũng đi đến.
Ầm!
Hắn chỉ có thực lực Thông Huyền cảnh, còn chưa nói dứt lời, lại thấy trước mắt chợt hoa lên, cũng một đầu chui vào trong hố ao.
- Ta làm chết ngươi. Ai dám đánh bản thiếu gia. Có biết bản thiếu gia là ai không...
Một tiếng phẫn nộ vang lên, Quý Mặc công tử rít gào.
Nơi này chính là Phỉ Thúy các, khu vực tiêu tiền của Thiên Vũ vương thành, địa phương thiếu gia Lâm Lang của Lâm gia mở ra, ai dám động thủ với hắn?
Lẽ nào muốn đắc tội với Lâm gia sao?
Cho dù không nói tới Lâm gia, hắn lại là con trai của gia chủ của Quý gia, đắc tội không nổi Trương Huyền Trương sư, cũng không phải là người nào cũng có thể đánh loạn!
Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Còn chưa có mắng xong, hắn liền thấy bên cạnh một người đang phun bong bóng, mùi thối xông vào mũi, sắc mặt bị ngâm ra trắng bệch, toàn thân càng bị đánh sắp tắt thở...
Không phải Lâm Lang thì là ai...
- Ngươi... dám đánh Lâm thiếu gia?
Quý Mặc công tử điên rồi.
Vừa nói đối phương không biết hắn là ai, liền nhìn thấy Lâm Lang bị đánh.
Lâm gia chỉ có một thiếu gia như vậy. Dám động thủ với hắn, chẳng khác nào tuyên chiến đối với Lâm gia, quả thực đâm đầu vào chỗ chết tới cực điểm!
Hắn sốt ruột vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên tuổi không lớn lắm, đang từng cước từng cước đá vào trên người Lâm Lang, khiến cho hắn không có cách nào phản kháng.