Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 550: Trương Huyền thân phận để lộ (2)




Bị một lão sư không biết từ nơi nào xuất hiện luân phiên đánh vào mặt, còn thua mất một viên linh thạch, sớm đã không nhịn được.
Nếu như không báo thù, thật sự để tin tức truyền quay lại, hắn còn mặt mũi nào làm vương tử, kết thân vương?
- Như thế nào? Có dám đánh cược hay không?
Đóng hộp ngọc lại, Phí Hiên vương tử lạnh lùng nhìn qua.
- Ngươi đây là... Thú Linh thảo?
Có chút do dự, Trương Huyền không nhịn được nói.
Tất cả sách của nghiệp đoàn luyện đan sư của Thiên Huyền vương quốc có liên quan tới dược liệu, hắn đều dung nhập trong đầu. Bụi dược liệu này tuy rằng trân quý, nhưng cũng có thể đủ nhận ra.
- Không sai, gốc cây Thú Linh thảo này đã chừng mấy trăm năm, giá trị to lớn, có thể so với linh thạch, thậm chí còn vượt qua. Hiện tại ta lấy cái này xem như đồ đặt cược, tới ép linh thạch của ngươi. Ngươi có đánh cược hay không?
Phí Hiên vương tử nói.
- Cái này... Thú Linh thảo tuy rằng trân quý, nhưng đối với ta lại vô dụng. Ta chỉ cần linh thạch. Nếu có linh thạch, ta lại cùng ngươi đánh cược...
Trương Huyền nói.
Thú Linh thảo chỉ có tác dụng đối với man thú. Trong đó tuy rằng ẩn chứa linh khí sung túc, hắn lại không thể hấp thu. Nói thật, cho dù thắng nổi, cũng lãng phí.
Giúp man thú thăng cấp, Thú Linh thảo lợi hại hơn nữa cũng kém hơn so với chân khí thiên đạo của hắn, cần gì bỏ gần tìm xa.
- Ngươi...
Thấy lấy ra vật trân quý như thế, đối phương vẫn ra sức khước từ, Phí Hiên vương tử chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận đang sôi trào ở trong ngực, sắp nổ tung:
- Thiên Tuyết bệ hạ, gốc cây Thú Linh thảo này có thể thế chấp với hai linh thạch của quý quốc hay không?
- Thú Linh thảo hiếm có vô cùng... đương nhiên có thể!
Ánh mắt Mạc Thiên Tuyết nhất thời sáng lên.
Thứ này vừa rồi hắn đã muốn. Đáng tiếc đối phương không lấy ra, hắn cũng không tiện cướp giật. Hiện tại đối phương lại muốn mang ra thế chấp lấy linh thạch, hắn lập tức kích động một hồi.
- Ngươi nghe cho rõ, gốc cây Thú Linh thảo này, có thể thế chấp lấy hai linh thạch. Nếu như ta thua, ngươi lấy đi dược liệu, có thể trực tiếp trao đổi với Thiên Tuyết bệ hạ. Nếu như ta thắng... ta muốn ngươi không chỉ trả lại linh thạch vừa thắng cho ta, còn phải bồi thường một viên nữa. Ngươi... có dám nhận hay không?
Phí Hiên vương tử nghiến răng nghiến lợi.
- Thứ này thế chấp được hai linh thạch? Được!
Mắt Trương Huyền cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Hắn đang rầu rĩ về không lấy được linh thạch vào tay, người này lại chủ động đưa tới cửa, thật là người quá tốt!
Mạc Vũ ở một bên vỗ trán một cái.
Nếu như suy đoán của nàng là thật, vị trước mắt này lại là cường giả Tông Sư cảnh, còn là danh sư nhị tinh...
Ngươi là một nhân vật nhỏ Thông Huyền cảnh đỉnh phong, khiêu chiến với danh sư nhị tinh...
Khụ khụ, thực sự là người không biết không sợ. Không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết hắn nhất định phải thua.
Vẻ mặt nàng đang bất đắc dĩ, liền nghe được tiếng truyền âm phụ vương vang lên ở bên tai.
- Tiểu Vũ, Liễu hội trưởng... này không có vấn đề chứ?
Nàng biết thân phận của đối phương, Mạc Thiên Tuyết còn không biết sự tình, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Hắn thấy, vị Liễu lão sư này cũng chỉ có thuật chạy chữa cao minh, tu vi chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, lực chiến đấu khẳng định không tốt.
So với vương tử Thông Huyền cảnh đỉnh phong, sợ rằng chênh lệch khá xa.
- Yên tâm đi, chờ xem là được...
Mạc Vũ lắc đầu.
Nếu như người này thực sự là Trương Huyền, phụ vương cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn, càng chưa nói tới người này.
- Ừ!
Trong lòng Mạc Thiên Tuyết tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn biết nữ nhi là danh sư, năng lực quan sát kinh người, cũng không hỏi thêm nữa.
- Nếu đáp ứng, vậy liền bắt đầu đi!
Vốn đang sợ đối phương không đáp ứng, chuẩn bị thật nhiều lí do thoái thác, không nghĩ tới hắn trực tiếp đáp ứng. Phí Hiên vương tử thoáng sửng sốt một chút, không nhịn được hai mắt tỏa sáng.
Chỉ cần người này dám đáp ứng, lại dám lặng lẽ hạ thủ nặng, khiến cho hắn sau này phải hối hận vì đã đắc tội mình!
- Thời gian của ta có hạn. Cũng không cần tìm nơi khác nữa, lại ở trong này đi!
Trương Huyền nói.
- Tự mình đâm đầu vào chỗ chết, cũng đừng trách ta!
Trên mặt Phí Hiên vương tử lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay mở ra, lại tung người lao về phía Trương Huyền.
Vù vù!
Người chưa đến, chân khí Thông Huyền cảnh đỉnh phong đã đập vào mặt, giống như thổi lên cơn lốc, đánh nát mặt đất nham thạch.
Không thể không nói, vị Phí Hiên vương tử này thoạt nhìn kiêu ngạo, quả thật có bản lĩnh kiêu ngạo, trong cùng cấp bậc, xem như là đỉnh phong.
- Chắc hẳn phải sử dụng chiêu số nào đó, không lộ ra thực lực, lại có thể giáo huấn người này một trận?
Thấy hắn xông lại, Trương Huyền có chút do dự.
Hiện tại hắn ngụy trang thành Liễu Trình, chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ. Nếu như dễ dàng đánh bại người này, nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Chắc hẳn phải dùng phương pháp gì, cũng không hiện ra thực lực, lại có thể dễ dàng giải quyết người này.
Đang suy tư, hắn lại thấy có bóng xám lóe lên. Phí Hiên vương tử còn chưa đến trước mặt Trương Huyền, trước mắt hắn lại xuất hiện thêm một móng vuốt cực lớn.
Ầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên. Phí Hiên vương tử lấy tốc độ còn nhanh hơn bay ngược ra ngoài.
Trương Huyền sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu. Lúc này hắn mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào Thanh Ưng thú đã ngăn cản ở trước người, một trảo đập cho người này bay trở lại, mở miệng không ngừng nôn ra máu.
- Ta nhổ vào...
Phí Hiên vương tử thật sự muốn khóc.
Con Thanh Ưng thú này xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa rồi bảo ngươi đánh vị Liễu lão sư này, ngươi chẳng những không động thủ, còn nhắm mắt lại chịu đòn... Hiện tại mình muốn động thủ, hết lần này tới lần khác ngươi lại xông lại, một bước đạp mình bay ra ngoài...
Ngươi rốt cuộc là thú sủng của Mạc Vũ công chúa, hay là Liễu lão sư trước mắt này?
Hắn phiền muộn một hồi, đang muốn đứng lên, đã cảm thấy thân thể lún xuống. Thân thể to lớn của Thanh Ưng thú nặng nề giẫm lên trên người của hắn, giống như một ngọn núi lớn. Ngay sau đó có tiếng mắng lớn liên tiếp vang lên.
- Thanh Ưng thú, ngươi muốn làm gì? Ta và Phí Hiên vương tử luận võ, ngươi dính vào làm cái gì?
- Lại nói, cho dù ngươi động thủ, cũng chờ ta so tài xong. Không nhìn thấy được ta đang kiếm lấy linh thạch sao? Làm lỡ chuyện ta kiếm tiền, có tin ta nướng ngươi ăn hay không...
- Đúng là kẻ không biết quy củ...
- Lần sau chú ý một chút cho ta, không nên lỗ mãng như thế. Nghe theo ý của ta mà động thủ...
...
Âm thanh cuồn cuồn không ngừng vang lên. Phí Hiên vương tử nghe được, trước mắt tối đen, từng ngụm máu tươi không ngừng từ khóe miệng tràn ra. Đồng thời, nước mắt hắn ào ào chảy xuôi.
Đại ca...
Cho dù ngươi muốn giáo huấn con man thú này, có thể tạm thời bảo nó xuống khỏi người ta trước hay không?
Còn đè nặng như vậy, ngươi còn chưa nói hết, chỉ sợ ta đã chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.