Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 429: Thiên Vũ vương thành (1)




Thiên Vũ vương quốc, đường kính quốc thổ vạn cây số, diện tích lãnh thổ mở rộng.
Vì có danh sư nhị tinh trấn thủ, được bầu thành vương quốc nhất đẳng.
Thiên Huyền, Bắc Vũ, Hàn Vũ, Bắc Thần, Càn Viễn, An Viễn, Bách Lý... mười hai vương quốc tiếp giáp, khiến cho Thiên Vũ vương thành ở giữa phạm vi thành hơn mười vạn cây số trở thành trung tâm tu luyện và buôn bán, thánh địa được người người hướng tới.
Mạc Vũ công chúa cưỡi Thanh Ưng thú rời khỏi từ lâu. Trên lưng rộng của Khiếu Thiên thú chỉ có một mình hắn, Trương Huyền cũng vui vẻ thanh nhàn, vừa học tập kiến thức bên trong Đồ Thư Quán, vừa củng cố tu vi, tổng kết tình hình hiện tại.
- Theo tu vi tăng, hiệu quả của thiên đạo kim thân đã không tính là gì cả...
Thiên đạo kim thân ở Thông Huyền cảnh lúc còn có tác dụng rất lớn, khiến cho hắn vượt qua không ít người đồng cấp khác. Nhưng đạt được nửa bước Tông Sư, lại không tính là gì. Một khi bước vào Tông Sư cảnh, hiệu quả sẽ càng nhỏ bé, gần như không tính là cái gì.
Xem ra lúc rảnh rỗi cần phải tìm một ít công pháp liên quan tới thân thể, tiếp tục tu luyện.
Về phần thiên đạo quyền pháp, cước pháp, thân pháp... Tuy rằng đơn giản, uy lực lại không thể xem là nhỏ. Xem ra ở trước Chí Tôn, sẽ không tụt lại, cũng không cần sốt ruột tìm kiếm bí tịch.
- Lần này đi Thiên Vũ vương thành, đầu tiên phải sát hạch danh sư. Chỉ có trở thành danh sư, mới có địa vị tiến vào Danh Sư Đường, lật xem ghi chép liên quan tới Khổng sư...”
Trên đường đến đây, hắn đặc biệt viết nội dung trên sách trắng, sử dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán trắc nghiệm vị thiên nhân Khổng sư này, giống như hắn, cũng trúng thai độc tiên thiên, cuối cùng thành công giải quyết.
Nói cách khác, cái gọi là thai độc tiên thiên này không phải khó giải. Chỉ có điều lấy trình độ của hắn hiện tại, cũng không tìm được phương pháp chính xác mà thôi.
Kiểm tra ra kết quả này, hắn an tâm hơn nhiều, đồng thời cũng đầy nghi ngờ. Tiền thân này của hắn, chỉ là một cô nhi, dựa vào cái gì có thể khiến cho đường đường độc sư bát tinh, cửu tinh tự mình hạ thủ?
Chẳng lẽ có bối cảnh nghịch thiên nào đó?
Tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Tạm thời không nói tiền thân chỉ là cô nhi bị vứt bỏ. Cho dù là chính hắn, làm người xuyên qua, hắn cũng không hy vọng đột nhiên xuất hiện một phụ mẫu, bảy cô tám dì các loại.
So với tăng thêm phiền não, còn không bằng mặc kệ.
Dù sao nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán ở trong tay, theo tu vi tăng lên, trời đất bao la, nơi nào đi không được!
Đi gần hai ngày, mắt thấy mặt trời lại muốn hạ xuống về phía tây, một tòa thành thị nguy nga xuất hiện ở trước mắt, ở dưới ánh sáng đỏ như lửa, giống như một mảnh sơn mạch bát ngát, không biết bao nhiêu tầng tầng lớp lớp trải dài ra rất xa, không nhìn thấy được điểm cuối.
Thành thị này so với Thiên Huyền vương thành lớn hơn không chỉ gấp mười lần. Các loại kiến trúc giống như từng mảnh vẩy, xa hoa, cùng đối lập với tường thành cổ xưa cao tới mấy chục thước, khiến người ta có một loại cảm giác thương hải tang điền.
Người ở trên không, nhìn xuống dưới, đường xá bên trong thành thị bốn phía thông suốt, dòng người giống như thoi đưa. Các loại xe cộ, ngựa ra ra vào vào nối liền không dứt, nghiễm nhiên tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Có thể trở thành trung tâm giao dịch của mười ba đại vương quốc, Thiên Vũ vương thành này, quả nhiên khí thế rộng lớn, các thành thị hắn gặp được trước đó đã không thể nào so sánh được.
- Đi xuống đi!
Biết loại thành thị lớn này khẳng định có hạn chế đối với loại man thú cỡ lớn như Khiếu Thiên thú, Trương Huyền cũng không làm con chim đầu đàn. Còn chưa tới phía trước mặt, hắn lại hạ xuống, để cho nó tìm một sơn mạch tự do hoạt động, bản thân mình thì đi nhanh về phía thành thị nguy nga trước mắt.
- Xin dừng bước! Vào thành cần phải giao nộp lệ phí vào thành!
Đi tới trước cửa thành, hắn đã bị một đội binh sĩ ngăn cản.
- Lệ phí vào thành?
Nhìn xung quanh một vòng, lúc này hắn mới phát hiện ra, chỉ cần vào thành, đều cần giao nộp chi phí nhất định. Nếu như không có loại hạn chế này, Thiên Vũ vương thành nhất định sẽ lại mở rộng. Ngay cả vương thất Thiên Vũ cũng không có cách nào khống chế.
- Không sai. Trừ khi ngươi là danh sư, hoặc học đồ, bằng không cho dù có là đại sư, tông sư những nghề nghiệp khác, cũng phải giao nộp!
Binh sĩ nói.
Danh sư là căn cơ thế giới tiến bước, địa vị được tôn sùng, ở bất kỳ chỗ nào, đều sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt. Đây là điều những nghề nghiệp khác không có cách nào hưởng thụ được.
- Được rồi, nói nhiều lời vô nghĩa với hắn nhiều như vậy làm gì. Với tuổi này của hắn, làm sao có thể là danh sư hoặc học đồ?
- Không sai, động tác nhanh lên một chút, những người khác phía sau vẫn đang chờ!
Thấy hắn ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, hai người binh sĩ khác vẻ mặt không kiên nhẫn. Mọi người xếp hàng ở phía sau đang chờ vào thành, cũng đều lộ ra ý giục giã.
Giả vờ gì mà giả vờ?
Thiên Vũ vương thành từ mấy ngàn năm trước, vào thành đã đòi tiền. Điều này cũng không biết, người quê mùa từ chỗ nào xuất hiện vậy?
- Bao nhiêu tiền?
Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Trương Huyền nhìn qua.
- 100 kim tệ!
Binh sĩ nói.
- 100?
Trương Huyền líu lưỡi.
Ở Hồng Thiên học viện làm lão sư, một tháng cũng chỉ có một hai ngàn kim tệ. C chỗ này, tiến một thành lại phải tiêu tốn một trăm, thật là xấu xa.
- Không sai!
Thấy hắn nhất thời kinh sợ một dáng vẻ lần đầu thấy qua việc đời, trên mặt binh sĩ lộ ra vẻ khinh thường.
Ngay cả một trăm kim tệ cũng ngạc nhiên như thế, vừa nhìn chính là một quỷ nghèo không có tiền.
- Tiền ta không...
Trương Huyền lắc đầu.
Nghe nói như thế, trên mặt binh sĩ lộ ra một biểu tình đã biết ngươi sẽ nói như vậy, hét lớn một tiếng:
- Không có tiền lại đừng ở chỗ này gây vướng víu. Còn muốn vào thành, nằm mơ...
Chỉ có điều còn chưa nói dứt lời, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay người thiếu đánh trước mắt này xuất hiện thêm một lệnh bài, đồng thời vẻ mặt cao hứng nhìn qua:
- Có cái này cũng không cần giao tiền...
- Có gì cũng không có tác dụng... A? Lệnh bài thân phận danh sư học đồ...
Nói được phân nửa, nhận ra lệnh bài trong tay đối phương, thân thể binh sĩ run lên. Lời muốn nói cũng nghẹn ở trong miệng, sắp muốn khóc.
- Danh sư học đồ?
Mấy binh sĩ vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ cũng thấy được lệnh bài này. Lông mày tất cả đều giật loạn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Vốn tưởng là một người quê mùa, không ngờ được lại là một mãnh nhân.
Đại ca, ngươi cũng là danh sư học đồ, trực tiếp tiến vào trong là được, còn hỏi phí vào thành bao nhiêu, giả vờ giả vịt, điều này không phải là cố ý gây khó dễ với chúng ta sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.