Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 390: Bạch Thiềm y sư (2)




Bạch Thiềm y sư có chút do dự.
Một người đột nhiên xuất hiện, lại trả tiền, lại mời uống rượu, cho dù hắn thích tham tiện nghi, cũng có chút nghi ngờ.
- A, Bạch y sư xem ra vẫn không biết ta, trong lòng có lo lắng!
Biết đối phương suy nghĩ điều gì, Trương Huyền khẽ cười, đi hai bước tới trước mặt Mạc Vũ:
- Vị này ngài chắc hẳn là nhận ra. Nàng là bằng hữu của ta. Nàng ở chỗ này, còn có cái gì không yên lòng.
- Mạc Vũ công chúa?
Nhìn thấy được Mạc Vũ, Bạch Thiềm y sư sửng sốt.
Nàng mặc dù chỉ là y sư học đồ, nhưng thật sự là tam công chúa của vương quốc, so với một y sư nhất tinh nho nhỏ như hắn, địa vị cao hơn không ít.
- Ừ!
Không nghĩ tới tên này đẩy mình ra, Mạc Vũ không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
- Hóa ra là bằng hữu của công chúa. Uống rượu chắc hẳn là ta mời...
Thấy vị thanh niên này đúng là bằng hữu của công chúa, hơn nữa nhìn dáng vẻ, quan hệ giữa hắn cùng nàng rất tốt, Bạch Thiềm y sư không dám giả vờ cao giá, vội vàng cười nói.
- Không quan tâm ai mời, nếu đã gặp phải, chính là có duyên, đi thôi!
Trương Huyền vừa cười vừa đi ở phía trước dẫn đường. Ba người rất mau rời khỏi thị trường giao dịch, đi tới một đoạn đường không người.
- Thế nào lại đến nơi này? Ta biết một chỗ tửu lâu, rượu uống không tệ...
Nhìn thấy một hẻm nhỏ, Bạch Thiềm y sư lộ ra vẻ cảnh giác. Chỉ có điều nghĩ đến công chúa đang cùng đi phía trước, hẳn sẽ không có chuyện. Lúc này hắng thoáng cười.
- Rượu ngon một lát nữa lại uống. Thật ra... Ta có việc muốn cùng Bạch y sư thương nghị một chút.
Trương Huyền xoay đầu lại.
- A, chuyện gì?
Bạch y sư nhìn qua.
- Là như vậy, ta muốn mượn huy hiệu y sư của Bạch y sư dùng một chút, chẳng biết có được không?
Trương Huyền nói.
- Huy hiệu y sư?
Bạch y sư sửng sốt:
- Sao có thể như vậy được! Huy hiệu đại biểu cho thân phận và địa vị y sư, làm sao có thể dễ dàng cho người khác mượn...
Hắn còn chưa dứt lời, đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Một nắm đấm đã đập tới trên mặt.
Bốp!
Một tiếng động vang lên rõ ràng. Trước mắt Bạch Thiềm y sư tối sầm. Hắn đã nằm thẳng dưới đất, ngất đi.
- Hỏi ngươi mượn, sảng khoái đưa cho ta là được, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy!
Trương Huyền đưa tay lấy huy hiệu y sư từ trên người đối phương xuống.
- Ngươi... làm gì?
Nàng vốn tưởng người thanh niên trước mắt dự định bảo Bạch Thiềm y sư dẫn bọn họ đi tới phủ đệ của đại dược vương. Thật không nghĩ tới một quyền của hắn đánh cho đối phương bất tỉnh, toàn thân Mạc Vũ đều bối rối.
- A, không làm gì. Mượn huy hiệu của hắn dùng một chút thôi!
Trương Huyền gật đầu.
- Mượn?
Mạc Vũ có phần muốn phát điên:
- Ngươi như vậy là đang cướp đoạt y sư chính thức. Một khi hắn tỉnh lại, kiện lên nghiệp đoàn y sư cấp trên, phiền phức cực lớn...
Mỗi một chức nghiệp đều có nghiệp đoàn bảo vệ từng người. Ngươi lừa gạt một y sư tới đây, đánh ngất xỉu cướp đi huy hiệu. Một khi hắn báo chuyện này lên nghiệp đoàn, ngươi tuyệt đối chịu không nổi.
Ngươi cũng quá lỗ mãng đi!
- Phiền phức? Có phiền toái gì? Dù sao hắn không biết ta, ta vừa rồi cũng không nói tên!
Trương Huyền xua tay, vẻ mặt không để ý.
- Không biết...
Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe Mạc Vũ thiếu chút nữa nôn ra máu:
- Hắn là không biết ngươi, nhưng nhận ra ta!
- Đó là chuyện không liên quan tới ta. Dù sao nàng là công chúa, phải có biện pháp giải quyết. Thật sự không giải quyết được...
Trương Huyền có chút do dự:
- Nàng thiếu tiền của ta, ta cũng không cần. Lại nói, vừa rồi ta cũng tốn ba vạn kim tệ giúp hắn mua dược liệu, xem như là trả thù lao...
- Ngươi...
Mạc Vũ thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa thì phát điên.
Em gái ngươi!
Có cần hãm hại như thế hay không?
Hắn không biết ngươi, nhưng vừa rồi ngươi đẩy ta ra, hắn tỉnh lại, không tìm được ngươi, sẽ tìm ta!
còn thiếu tiền của ngươi...
Ngồi một man thú bay có thể tốn bao nhiêu tiền?
Ngươi cướp huy hiệu của người ta, cuối cùng ta gánh nỗi oan... danh dự công chúa của ta...
- Ngươi bỏ huy hiệu xuống đi. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác... A, ngươi làm gì?
Đang muốn ngăn cản đối phương, nhìn thấy động tác kế tiếp của đối phương, Mạc Vũ lại bị dọa cho giật mình.
Chỉ thấy người này đã ngồi xổm xuống, cởi trang phục của vị Bạch Thiềm y sư này xuống.
Cướp đi huy hiệu còn chưa đủ, còn muốn cởi y phục của người ta...
Mấu chốt nhất chính là, nàng không ngờ là đồng lõa...
Mạc Vũ có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất xỉu.
- Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức qua phủ đệ của đại dược vương!
Lười nói thừa với đối phương, Trương Huyền cởi áo khoác ra, mặc lên người.
- Đi đại dược vương phủ đệ? Cứ như thế đi qua sao? Bạch Thiềm y sư tuy rằng không tính là quá nổi danh, nhưng trên huy hiệu có tên. Một khi có y sư khác qua, cũng sẽ bị vạch trần...
Còn tưởng rằng đối phương sẽ có chủ ý gì tốt. Hiện tại Mạc Vũ xem như đã hiểu rõ, đối phương là giả mạo vị Bạch Thiềm y sư này, nghĩ biện pháp lẩn vào phủ đệ của đại dược vương.
Như vậy đổi lại thành những nghề nghiệp khác còn có thể. Nhưng trên huy hiệu y sư có khắc tên. Một khi bị y sư khác phát hiện, khẳng định sẽ lập tức phát hiện là giả.
- Vạch trần cái gì?
Mạc Vũ còn chưa nói hết lời, đã thấy Trương Huyền đã mặc quần áo tử tế, xoay người lại.
Nhìn thấy được người thanh niên quay đầu lại, Mạc Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thân thể lập tức chấn động, đồng tử đột nhiên trợn tròn.
- Bạch Thiềm y sư... A, không đúng, ngươi đây là... năng lực ngụy trang sư? Làm sao có thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.