Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3389: Trương Hoằng Thiên vẫn lạc (2)




Thiên Đạo chân khí của hắn, mọi việc đều thuận lợi, thậm chí hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh, không có tác dụng gì, còn là lần đầu tiên gặp phải.
Trương Hoằng Thiên là Cổ Thánh lão tổ cuối cùng của Trương gia, bất luận tính tình hay bản tính đều cực kỳ hợp ý, ngàn vạn lần không thể có sự tình.
- Ta đến xem...
Nhan Thanh Cổ Thánh bay tới, vịn Trương Hoằng Thiên ngồi dậy, ngón tay khoác lên mạch môn, nhìn phút chốc, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, lắc đầu:
- Hắn... Tuổi thọ đã tới! Hết cách xoay chuyển...
- Cái này sao có thể? Hắn ở trong các ngươi, tuổi tác rất nhỏ, làm sao lại tuổi thọ tới...
Trương Huyền không tin.
Vị tiên tổ này thiên tư trác tuyệt, chừng năm trăm tuổi liền tu đến Cổ Thánh, mệnh danh siêu cấp cường giả thiên phú cao nhất lúc ấy, tuy sống một vạn năm, nhưng hầu như đều đang ngủ say, dựa theo tình huống bình thường, coi như tuổi thọ đến, cũng lâu hơn người khác rất nhiều.
Làm sao có thể người khác không có việc gì, hắn không chịu nổi trước?
- Cùng Thần Dung Hoàng đánh một trận, hắn liền tiêu hao tám chín phần mười tinh huyết trong cơ thể, vì chém giết Dục lão quỷ, càng là không giữ lại chút nào... Ta cũng không có biện pháp!
Tuy đã sớm biết, bọn họ sớm muộn cũng sẽ vẫn lạc, Nhan Thanh Cổ Thánh vẫn lộ ra vẻ cô đơn, nhịn không được lắc đầu.
Cổ Thánh có thể đoạn chi nối tiếp, tích huyết trùng sinh, nhưng vẫn không ngăn cản nổi tuổi thọ đại nạn.
Kỳ hạn tới, thực lực mạnh hơn cũng chỉ có thể hóa thành một nắm bụi bặm, mặc ngươi vương công tử tướng, mặc ngươi thăng đấu tiểu dân, đều tránh không khỏi.
Giống như Trương Hoằng Thiên, tuy tuổi tác ở trong rất nhiều Cổ Thánh tương đối nhỏ, nhưng mỗi lần chiến đấu đều không giữ lại chút nào, sinh cơ trong cơ thể đã sớm phá hủy.
Nếu không phải hai mươi năm trước thay đổi huyết dịch, khả năng sớm đã tử vong.
Có thể kiên trì lâu như vậy, thậm chí trải qua hai trận chiến đấu, đã vượt qua tưởng tượng.
- Dương sư, ngươi không phải có khả năng thay đổi huyết dịch ư? Máu của ta, còn có thể dùng không...
Trương Huyền vội vàng nhìn về phía Dương Huyền.
Thấy hắn bộ dáng này, Dương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sư huynh... Máu của ngươi đã thay qua một lần, đối với hắn mà nói, không còn tác dụng...
- Nhưng...
Trương Huyền còn muốn nói cái gì, nhưng bị Dương sư cắt đứt:
- Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật, Cổ Thánh cũng không cách nào tránh khỏi, năm đó Trương gia chín đại Cổ Thánh, tung hoành thiên địa, mạnh mẽ biết bao, mà bây giờ, toàn bộ biến thành bài vị, chỉ có thể hưởng thụ hậu nhân ngưỡng mộ!
Trương Huyền nói không ra lời.
- Không cần bi thương!
Trương Hoằng Thiên khôi phục chút tinh thần, nhìn thấy hắn bộ dáng này, mỉm cười, trong mắt mang theo yêu thương:
- Ta vẫn muốn kiên trì, là bởi vì Trương gia chỉ còn lại có ta một vị Cổ Thánh, một khi tử vong, cả gia tộc sẽ suy yếu... Hiện tại ngươi xuất hiện, nắm giữ trường đao cấp bậc Cổ Thánh, cùng đủ loại thủ đoạn, chân chính chém giết, so với ta cũng không yếu! Lại không có gì phải lo lắng!
- Ta...
Hốc mắt Trương Huyền đỏ lên.
- Có sinh thì có tử, sinh mệnh vô thường, điểm ấy ta đã sớm biết! Kể từ khi biết giữa thiên địa không còn Cổ Thánh lực, ta quyết định ngủ say... Trương Hoằng Thiên cũng đã chết! Kéo dài hơi tàn, chỉ là vì để tộc nhân, để Nhân tộc đi càng xa mà thôi.
Trương Hoằng Thiên nhìn lại:
- Hiện tại ta rốt cục có thể bỏ xuống trọng trách, không còn lo lắng, xem như giải thoát, còn có cái gì có thể thương tâm? Ngược lại là ngươi, mới Kim Thân cảnh đỉnh phong, liền gánh vác lên trách nhiệm thủ hộ gia tộc... So với ta càng thêm gian nan!
Nói xong những lời này, cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể trôi đi mất, biết lại khó vãn hồi, Trương Hoằng Thiên quay đầu ngắm nhìn bốn phía, cười ha ha một tiếng.
- Được rồi, chư vị bằng hữu, chỉ mong đời sau còn có thể cùng một chỗ kề vai chiến đấu! Trương Hoằng Thiên ta có chút lười biếng, cáo từ trước...
Lời còn chưa dứt, con mắt đóng lại….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.