Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3387: Hoằng Thiên chiến Bặc Dục (2)




Dục lão quỷ quay đầu nhìn lại, sắp phát điên.
Xuất thủ chính là Trương Huyền tiên tổ, Trương Hoằng Thiên.
Tuy trước đó có ân oán, nhưng mới vừa rồi còn kề vai chiến đấu, cùng một chỗ đối kháng Thần Dung Hoàng, làm sao hiện tại trực tiếp động thủ với mình?
- Không có gì, trước đó sóng vai giết địch, bất đắc dĩ mới liên thủ với ngươi, hiện tại nên là thời điểm giải quyết ân oán cá nhân chúng ta...
Trương Hoằng Thiên hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay giơ lên, trên người mang theo một cỗ vắng lặng.
Trước đó, vì không ảnh hưởng kế hoạch của Chư Tử bách gia, bị bức ép bất đắc dĩ, mới cùng đối phương liên thủ, hiện tại sự tình Thần Dung Hoàng giải quyết xong, cũng nên là thời điểm giải quyết cừu hận trước kia.
- Giải quyết ân oán? Tốt, chẳng lẽ cho là ta sợ ngươi!
Dục lão quỷ đứng dậy:
- Chẳng qua trước thời hạn nói, nếu như ngươi thua, ngoan ngoãn để chúng ta rời đi!
Chiến đấu kết thúc, không phải hắn không muốn đi, mà là Chư Tử bách gia cùng Danh Sư đường nhìn chằm chằm, không dám chạy trốn.
Tên này muốn giải quyết ân oán cá nhân, vừa vặn cũng giải quyết chuyện này.
Sợ giết sau khi Thần Dung Hoàng, Nhân tộc sẽ tiêu diệt luôn bọn hắn, vì lẽ đó thời điểm chiến đấu lưu lại chút lực lượng, bây giờ xem ra cũng bị thương, lại nhẹ hơn Trương Hoằng Thiên nhiều, chân chính chiến đấu, ai sống ai chết còn chưa biết được.
- Ta đồng ý!
Trương Hoằng Thiên gật đầu, nhìn quanh một vòng:
- Chư vị, ta cùng Dục lão quỷ ngày hôm nay giải quyết ân oán cá nhân, nếu như ta bị giết, là tài nghệ không bằng người, chư vị không thể vì ta báo thù, thả hắn rời đi là được.
- Hoằng Thiên Cổ Thánh...
Không nghĩ tới hắn làm ra quyết định này, Nhan Thanh Cổ Thánh sững sờ, nhíu mày, muốn khuyên can.
- Ý ta đã quyết!
Trương Hoằng Thiên khoát tay áo.
Cho dù là kế hoạch của Chư Tử bách gia, để hắn cùng Dị Linh tộc liên thủ, cũng là vũ nhục lớn lao, vì lẽ đó ngày hôm nay, hoặc là bản thân chết, hoặc là đối phương chết, không có con đường thứ hai có thể đi.
Nếu không, không mặt mũi nào đi đối mặt những tiền bối chết trận sa trường kia.
Đây là kiên trì, cũng là kiêu ngạo của hắn.
- Động thủ đi!
Làm ra quyết định, Trương Hoằng Thiên chẳng muốn tiếp tục nói nhảm, trường kiếm trong tay bắn ra, kiếm khí như mưa, lập tức bao phủ về phía Dục lão quỷ.
- Hừ!
Thấy đối phương công kích, ở dưới trọng thương, uy lực quả thực giảm bớt không ít, Dục lão quỷ thở phào nhẹ nhõm, một đôi quỷ trảo bất ngờ xuất hiện.
Đinh đinh đinh đinh!
Hai người đối chiến cùng một chỗ.
Bọn họ đều là cường giả tích huyết trùng sinh, thủ đoạn rất nhiều, trong lúc nhất thời đánh khó bỏ khó phân.
- Mới vừa rồi Hoằng Thiên Cổ Thánh cùng Thần Dung Hoàng chiến đấu, đã dùng hết toàn lực, thương thế cực nặng, ta sợ không phải là đối thủ...
Một vị Cổ Thánh của Danh Sư đường nhịn không được nói.
- Dục lão quỷ gian xảo không gì sánh được, hiện tại đối công, rõ ràng là đang trì hoãn thời gian, chờ Hoằng Thiên Cổ Thánh suy yếu, sau đó lại phản kích... Chúng ta có cần giúp một tay hay không?
Lại một vị Cổ Thánh lộ ra vẻ lo lắng.
Cả hai chiến đấu, thoạt nhìn tinh diệu, kỳ phùng địch thủ, trên thực tế thân là Cổ Thánh có thể tuỳ tiện nhìn ra, lực lượng của Hoằng Thiên Cổ Thánh kém xa trước, tiếp tục chiến đấu xuống, sẽ càng ngày càng yếu, thậm chí có nguy hiểm tính mạng.
Trái lại, Dục lão quỷ thể lực dư thừa, một mực tìm cơ hội.
- Yên tâm đi, Hoằng Thiên Cổ Thánh sẽ không thua!
Dương sư cười cười.
- Sẽ không thua?
Hai vị Cổ Thánh mới vừa nói chuyện có chút không hiểu.
Thực lực của bọn hắn, đều nhìn không ra điểm ấy, ngươi một gia hỏa vừa mới đột phá, làm sao xác định như vậy?
Nhìn thấy nghi ngờ của bọn hắn, Dương sư cũng không giải thích, mà ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên xa xa.
Vị thanh niên này cho Hoằng Thiên tiên tổ một ngọc bài, ghi chép thiếu hụt trong tu luyện của Dục lão quỷ, biết những thứ này, Hoằng Thiên Cổ Thánh lại thắng không nổi, hắn cũng không tin..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.