Không hổ là cường giả cao nhất siêu cấp đại lục, nhất cử nhất động, đều mang theo pháp tắc, hắn may mắn cách xa vòng chiến, nếu không khẳng định sớm đã bị xé thành bột phấn, không còn sót lại chút cặn nào.
Thần Dung Hoàng cường đại đến cực hạn, mặc dù bị nhiều người vây công, vẫn ung dung có độ, không bối rối chút nào.
Bành!
Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, đột nhiên một tiếng rên lên, ngay sau đó, một bóng người từ không trung rơi xuống.
Có Cổ Thánh chết đi!
- Là Dị Linh tộc Chư Tử cảnh...
Nhìn thấy thi thể, Trương Huyền nhận ra được, chính là một thuộc hạ của Dục lão quỷ, nắm giữ tu vi Cổ Thánh tầng thứ hai.
- Đây chính là đồ tốt...
Biết thi thể loại cấp bậc này, có thể ngộ nhưng không thể cầu, Trương Huyền đi tới trước mặt, Long Cốt Thần Thương vẩy một cái.
Phần phật!
Thu vào trữ vật giới chỉ.
Ầm!
Mới vừa lấy đi thi thể này, lại một Cổ Thánh Chư Tử cảnh rơi xuống.
Không chỉ người Dị Linh tộc chết, cường giả của Chư Tử bách gia cũng bắt đầu vẫn lạc.
Ngay sau đó là Danh Sư đường.
Thi thể Dị Linh tộc có thể thu, Chư Tử bách gia cùng Danh Sư đường lại không thể đi động.
Dù sao hắn cũng là Danh Sư.
Bất quá thi thể không thể nhận, trong chiến đấu Cổ Thánh huyết tự nhiên tung bay, để hắn thu không ít.
Kèm theo chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, Cổ Thánh chết cũng càng ngày càng nhiều.
Không đến mười phút, hơn hai mươi Cổ Thánh, còn thừa lại không đến một nửa.
Bất quá thời khắc này Thần Dung Hoàng, đã vết thương chồng chất, thương thế không nhẹ.
Nhan Thanh Cổ Thánh cùng Trương Hoằng Thiên, trên người cũng tràn đầy vết thương dữ tợn, miệng lớn thở hổn hển, cũng không dễ dàng a.
Ngược lại Dục lão quỷ thương thế nhẹ nhất.
Cũng không phải thực lực hắn mạnh, mà là cực kỳ gian xảo, tấn công chính diện đều bị hai người phía trước thừa nhận.
- Không hổ là Dị Linh tộc đệ nhất Hoàng giả, không nghĩ tới chúng ta nhiều người như vậy liên hợp, cũng tổn thất thảm như vậy...
Lần nữa nhìn về phía Thần Dung Hoàng, trong giọng nói của Trương Hoằng Thiên mang theo bội phục.
Vốn cho rằng đã đứng ở đỉnh phong thế giới, không nghĩ tới nhiều người liên hợp, cũng bị giết nhiều như vậy.
- Các ngươi cũng không yếu, bất quá chỉ là loại thực lực này mà nói, ngày hôm nay muốn giết ta, chỉ sợ không làm được...
Thần Dung Hoàng chống đao mà đứng, khí phách không giảm.
- Ngày hôm nay coi như chết, cũng kéo ngươi chôn cùng...
Trương Hoằng Thiên cắn răng.
- Vậy thì thử một chút...
Thần Dung Hoàng cười lạnh, đang muốn tiếp tục, đột nhiên cảm thấy không gian tinh đồ vây khốn không ngừng lay động.
Ầm ầm!
Thiên địa giống như bị xé nứt ra, một đạo quang mang trắng tinh xuyên thấu qua tinh đồ chiếu rọi tới, một tế đàn to lớn chậm rãi hiện lên.
Quang mang thẳng tắp bao phủ Lạc Nhược Hi đang luyện hóa Xuân Thu đại điển.
- Thành công...
Ánh mắt Thần Dung Hoàng sáng lên.
Trước đó hắn rời quảng trường, chuẩn bị rất lâu, chính là chuẩn bị thứ này, nhìn thấy thành công, cũng kìm lại không được hưng phấn.
Tê lạp!
Quang mang tế đàn chiếu rọi Lạc Nhược Hi, nàng vốn đạt tới Cổ Thánh, giống như lần nữa mở ra phong ấn, trở nên càng thêm bàng bạc to lớn.
Lực lượng như vậy bao phủ xuống, Xuân Thu đại điển chống lại không được, trong nháy mắt liền bị luyện hóa.