- Đã như vậy, ta cũng không có gì phải giữ lại...
Lần này cũng không sử dụng trường đao, mà cổ tay rung lên, một bộ xương cánh tay thẳng tắp xông lên trên.
Khung xương vừa xuất hiện, lập tức tản mát ra khí tức nồng đậm, càng bay lên trên, trở nên càng to lớn, thời gian qua một lát, che khuất bầu trời, giống như thiên địa có thể một tay bao phủ.
Răng rắc!
Tinh thần rơi xuống, cùng khung xương tiếp xúc, liền tan thành mây khói.
Bóp nát tinh thần, vẫn không có ngừng lại, tiếp tục xông lên bầu trời, lăng không lôi kéo, tinh thần đầy trời không ngừng lay động, Thiên Cung Tinh Thần Đồ vậy mà tựa hồ có chút không chịu nổi.
- Thật mạnh...
- Khung xương cũng lợi hại như vậy, khi còn sống lợi hại bao nhiêu?
Đám người Trương Hoằng Thiên sửng sốt, rất nhiều Cổ Thánh của Danh Sư đường cũng thừ người ra.
Lực lượng của tinh đồ, bọn họ thân là Cổ Thánh, cảm thụ cực kỳ sâu sắc, coi như dùng hết toàn lực cũng không thể phá vỡ không gian ràng buộc, chớ nói chi là hủy diệt tinh thần.
Hai cánh tay kia, nhẹ nhàng vồ một cái, liền có thể để tinh thần lay động, chẳng phải nói thực lực của khung xương vượt qua tích huyết trùng sinh?
- Khí tức này...
Không giống đám người khiếp sợ, thân thể Trương Huyền chấn động.
Trước mắt khung xương cánh tay này, cho hắn một loại khí tức quen thuộc.
- Là Ngoan Nhân...
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.
Cánh tay phải trên không kia, thiếu một cái xương ngón tay, hơn nữa khí tức hết sức quen thuộc, tuyệt sẽ không sai, chính là... Ngoan Nhân!
Xương tay của Ngoan Nhân, làm sao lại ở trong tay Ngột Thần?
Hơn nữa tại sao lại có lực lượng cường đại như vậy?
Trong lúc nhất thời trong đầu loạn như ma, rất nhiều chuyện đều không nghĩ ra.
- Còn chưa động thủ, chẳng lẽ nước đã đến chân, nửa đường bỏ cuộc?
Nhan Thanh phun ra một ngụm máu tươi, lên tiếng hét lớn.
Hắn duy trì lấy tinh đồ vận chuyển, khung xương thật muốn hắn xé ra, phản phệ cũng có thể để hắn vẫn lạc.
- Đương nhiên sẽ không!
Trước đó Dục lão quỷ, cùng mấy vị Cổ Thánh Dị Linh tộc một mực ở bên cạnh xem náo nhiệt, đồng thời bay tới.
- Cái này...
Thân thể chấn động, mặt mũi Trương Huyền khó tin.
Từ đối thoại có thể nghe ra, Chư Tử bách gia Nhan Thanh Cổ Thánh, vậy mà cùng Dục lão quỷ có quan hệ hợp tác!
Nói cách khác, Chư Tử bách gia cùng Dị Linh tộc liên thủ?
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Không riêng gì hắn, đám người Trương Hoằng Thiên cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm.
Muốn nói thống hận Dị Linh tộc, Chư Tử bách gia tuyệt đối không kém Danh Sư đại lục, vì sao lại liên thủ?
Phần phật!
Cổ tay Dục lão quỷ khẽ đảo, một cái áo xuất hiện trên không trung, trước đó xương cánh tay lôi kéo tinh đồ, cảm nhận được áo thu hút, đột nhiên ngừng lại.
- Tiếp tục động thủ...
Sắc mặt Ngột Thần nghiêm túc, la lên một tiếng, lần nữa cắt đầu ngón tay, máu tươi bay lên, kết quả khung xương vẫn không nhúc nhích, hình như ngủ say.
- Bặc Dục, ngươi cái đồ vật ăn cây táo rào cây sung, vậy mà liên thủ với Chư Tử bách gia, không sợ ta chém đầu ngươi sao?
Liên tục khống chế, phát hiện khung xương lại không cách nào động đậy, Ngột Thần xiết chặt nắm đấm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dục lão quỷ, tức sắp nổ tung.
- Khà khà, có thể chém đầu ta hay không, liền nhìn ngươi có thể trở về hay không lại nói...
Dục lão quỷ không có chút sợ hãi nào, ngược lại cười nhạt một tiếng, khom người đến cùng:
- Hơn nữa, ngươi nên rõ ràng, chân chính muốn mạng ngươi, không phải ta, mà là Thần Linh Hoàng! Có phải không Dung Hoàng bệ hạ!
- Dung Hoàng bệ hạ? Chẳng lẽ...
Thân thể Trương Huyền cứng đờ, trong mắt tràn đầy khó tin:
- Ngột Thần này là... Dị Linh tộc Thần Dung Hoàng?