Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3333: Ngôn xuất pháp tùy, một lời định xuân thu (2)




Mọi người đồng thời sửng sốt.
Đúng a, cây đạt tới loại cấp bậc này, mỗi một cành cây, lá cây, đều có thể so với Đại Thánh chí bảo, xuân, hạ, thu, đông bốn mùa, lại biến hóa thế nào cũng khẳng định không ảnh hưởng tới!
- Lá rụng, khô héo, chỉ là một loại hình thức, nói cách khác... Chờ đến mùa xuân, những lá cây này sẽ tự động bay trở về cành cây, cũng không phải là mọc ra mới!
Giống như nhìn ra cái gì, Nhan Tiết giải thích nói.
Vừa dứt lời, quả nhiên thấy lá cây khô héo nghe giảng bài, đột nhiên lắc lư mấy lần, đồng loạt bay lên cành, nguyên bản khô vàng, lần nữa trở nên xanh biếc, cây cối cũng tựa như lần nữa phấn chấn thanh xuân.
- Ngôn xuất pháp tùy, một lời định xuân thu... Đây là năng lực Khổng sư mới có...
Nuốt ngụm nước bọt, một thanh niên Chư Tử bách gia nghĩ tới điều gì, đồng tử co rút lại.
Truyền thuyết năm đó Khổng sư du lịch, nhìn thấy cổ thụ chết héo, lòng sinh thương hại, giảng bài ở dưới tàng cây, một lát sau cổ thụ nở hoa, cây khô gặp mùa xuân, cây này lần nữa mọc ra lá non, thậm chí kết trái cây để hắn nhấm nháp. Rất nhiều môn sinh cảm thấy khiếp sợ, lưu lại điển cố một lời định xuân thu... Chẳng lẽ tên này cũng có thể làm được?
- Đây không phải một lời định xuân thu! Khổng sư giảng giải cho cây khô kia đã tử vong, mà những cây này, đều là cường giả Bất Hủ cảnh, sao có thể nói làm một?
Nhan Tiết cắn chặt hàm răng.
Chư Tử bách gia bọn họ, giữ lại truyền thừa hoàn chỉnh nhất của Khổng sư, kết quả đến nơi này, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ đợi, tên kia lại làm ra việc kinh người... Để hắn cảm nhận được nhục nhã nồng đậm.
- Nhan Tiết... Những cây cùng lá cây đang nghe giảng bài, chúng ta có thể nhân cơ hội đi qua? hay không Nếu không, phải chờ tới lúc nào?
Một thanh niên truyền âm.
- Cái này...
Nhan Tiết lộ ra do dự.
Không sai, chướng ngại lớn nhất ngăn cản bọn họ tiến lên chính là những cây hạnh kia, giờ phút này chúng đang bị Trương Huyền thu hút, đối với bọn hắn mà nói, quả thực là cơ hội tốt.
- Ngươi đi lên thử một chút...
Nhan Tiết dừng lại một chút, vẫn có chút không yên lòng, chỉ người mới vừa đề nghị nói.
Thanh niên gật đầu, nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Sưu sưu sưu!
Còn chưa tới trước mặt, một thanh âm nghẹn ngào nhanh chóng vang lên, ngay sau đó một mảng lớn lá cây đập vào mặt!
Phốc!
Sau một khắc, đã bị mấy chục lá cây cắm ở trên ngực, máu tươi phun mạnh!
Chỉ thoáng cái liền trọng thương, ngay cả phản kháng cũng không làm được!
Yên tĩnh!
Không nghĩ tới lá cây cũng hung hãn như vậy, xung quanh không ai dám tiến về phía trước một bước.
Khóe miệng Nhan Tiết run rẩy, không nói ra nửa câu. Còn tưởng rằng là một cơ hội, không nghĩ tới những lá cây kia, cho dù nghe giảng bài, cũng không có khả năng để hắn đặt chân nửa bước.
- Gió nổi lên...
Đám người hoàn toàn yên tĩnh, đang không biết như thế nào cho phải, môt làn gió nhẹ lướt qua mặt, ngay sau đó càng lúc càng lớn, thổi đến lá cây bay phất phới, mặt đất lần nữa đung đưa.
- Mau nhìn!
Mọi người vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy đài cao cách đó không xa, chẳng biết lúc nào thả ra hào quang chói sáng, dường như có bóng người huyền phù trên không, một thanh âm hùng vĩ chậm rãi vang lên.
- Là... Thánh âm! Thánh âm, rốt cuộc đã đến...
Nhan Tiết mắt sáng rực lên, kích động đến thân thể run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.