- Ừm, chúng ta đi!
Dường như đã sớm biết quyết định này của hắn, Lạc Nhược Hi gật đầu.
- Hắn...
Trương Huyền nghi ngờ.
- Hắn đã đột phá đến Cổ Thánh, cho dù có truyền thế mẫu phù bao phủ, cũng không cách nào đi vào!
Lạc Nhược Hi giải thích.
- Quả nhiên...
Nghe nàng thừa nhận, Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi cũng có chút suy đoán, không nghĩ tới là thật. Xem ra không chỉ bản thân có kỳ ngộ, đạt được Cổ Thánh lực ở Đại Thành điện, Ngột Thần cũng có cơ duyên không nhỏ.
Phần phật!
Mang theo đám người Lạc Càn Trinh, Tưởng Phương Du, Trương Huyền theo ở phía sau đi vào đại điện.
Trong đại môn, khác biệt phân điện khác, cũng không phải gian phòng rộng rãi, mà là tiểu viện đường kính trăm mét, chính giữa là một đài cao đứng sừng sững, dường như có phong ấn ở phía trên, cho người ta một loại cảm giác áp bách, không cách nào tới gần.
Bên đài cao, mấy chục cây hạnh song song, bởi vì là mùa đông, lá cây sớm đã rụng sạch, chỉ còn lại có cành cây trụi lủi.
Ở trước đài cao, bày đầy bồ đoàn, lít nha lít nhít, chừng ba ngàn cái, vừa vặn đối ứng ba ngàn học đồ của Khổng sư.
- Đây là Hạnh Đàn?
Trương Huyền nhíu mày.
Còn tưởng rằng thần thánh cỡ nào, thoạt nhìn quá bình thường.
- Ừm, năm đó Khổng sư giảng bài, học sinh của hắn ở phía dưới nghe giảng!
Lạc Nhược Hi gật đầu:
- Không nên xem thường nơi này, thoạt nhìn đơn sơ, nhưng là nơi quan trọng nhất của toàn bộ Khổng miếu trừ chủ điện!
- Quan trọng?
Trương Huyền nghi ngờ.
Trừ cái đài cao, cùng một ít cây, thì không có đồ vật gì, một cái bảo vật ra dáng cũng không có, nơi nào quan trọng?
- Sư ngôn thiên bẩm của Khổng sư, uy lực vô song, những bồ đoàn, cây cối này chỉ sợ sớm đã có linh trí, nếu không người Chư Tử bách gia đã sớm vọt tới, bây giờ lại động cũng không động, rõ ràng là đang chờ đợi thời cơ!
Lạc Nhược Hi truyền âm.
Trương Huyền nhíu mày.
Ở Hồng Viễn học viện, hắn thi triển sư ngôn thiên bẩm, từng nói vũ khí nắm giữ linh trí, Khổng sư để bồ đoàn cùng cây cối có sinh mệnh, cũng không hiếm lạ.
- Các ngươi đến cùng có đi hay không, không đi, chúng ta đi qua trước...
Thấy Chư Tử bách gia dừng ở tại chỗ, chờ hồi lâu cũng không tiến vào, một Thánh thú hơi không kiên nhẫn, thanh âm vang lên.
- Không vào chúng ta vào, chờ đạt được bảo vật, tuyệt đối đừng giành với chúng ta!
Lại một Thánh thú nói.
- Các ngươi muốn vào, cứ tùy ý, chúng ta còn phải đợi một hồi!
Một thanh niên cầm đầu của Chư Tử bách gia cười cười nói.
Không phải người khác, chính là thanh niên trắng nõn trước đó ở Bạch Khê sơn gặp phải, hậu nhân của Tử Uyên Cổ Thánh, Nhan Tiết.
- Không vào thì thôi, chúng ta đi qua nhìn một chút...
Thấy bọn họ không có động tĩnh, Thánh thú mới vừa nói hừ một tiếng:
- Đồ hèn nhát, bọn họ không dám đi qua, chúng ta vào!
Nói xong vọt tới bồ đoàn.
Dưới cái nhìn của nó, thứ này có thể bảo tồn vài vạn năm không hủy, khẳng định không đơn giản.
Phần phật!
Còn chưa tới trước mặt, tiếng gió nhanh chóng vang lên, ngay sau đó liền thấy một nhánh cây đánh tới, không gian lôi kéo ra vết rách đen kịt.
Ô ô ô!
Ngay sau đó, mấy cây hạnh bay lượn đến, vây rất nhiều Thánh thú vào giữa...