Trước đó vị cường giả Tâm Huyết Lai Triều quen biết kia, mấy canh giờ không thấy, vậy mà đã đột phá đến Bất Hủ cảnh, dung nhan tựa hồ trẻ lại không ít.
Biết đây là di tích Khổng miếu thần kỳ, Trương Huyền cũng không nhiều lời, quyết định phương hướng, bay về phía ốc đảo, thời gian không dài, quả nhiên thấy được nữ hài cùng Ngột Thần.
- Tới...
Lạc Nhược Hi cười cười, dường như nhìn ra hắn nghi hoặc, giải thích nói:
- Rất nhiều thế giới của Khổng miếu đã được đả thông, truyền lại tin tức không có gì kỳ quái!
- Đả thông?
Trương Huyền sửng sốt một chút, ngay sau đó hiểu được.
Hắn tìm cửa ra vào của từng thế giới, hơn nữa đi qua, tương đương với các đại thế giới nối liền cùng một chỗ, hơn nữa không chỉ hắn, hiện tại không ít Danh Sư cũng xuyên qua, truyền được tin tức liền không kỳ quái.
- Làm sao ngươi biết thế giới này đối ứng là Hạnh Đàn?
Rõ ràng điểm ấy, Trương Huyền vẫn có chút không hiểu.
Trước khi đi vào phân điện, thì không biết điện tên là gì, Lạc Nhược Hi đã biết, vì sao trước đó chưa hề nói qua?
- Đã có người đi qua, biết cũng không kỳ lạ, hơn nữa không riêng gì cái này, phân điện khác cũng hiểu rõ.
Lạc Nhược Hi nói:
- Sáu đại phân điện của Khổng miếu, theo thứ tự là: Khuê Văn các, Hạnh Đàn, Lưỡng Vũ, Đại Thành điện, Tẩm điện cùng Thánh Tích điện! Người Chư Tử bách gia nắm giữ thiên phù mở ra Khuê Văn các, đã tiến vào bên trong, bên trong Khổng sư lưu lại tàng thư, toàn bộ bị dọn đi. Danh Sư đường nắm giữ Lưỡng Vũ thiên phù, Lạc gia, Trương gia cùng Dị Linh tộc, phân biệt đối ứng Tẩm điện, Đại Thành điện cùng Thánh Tích điện. Mấy chỗ này, đều có người tiến vào, xem như triệt để kích hoạt. Hiện tại chỉ có Hạnh Đàn không có mở ra... trận tâm này, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ngươi lấy đi! Vừa vặn cùng đi dò xét, thuận tiện kích hoạt phân điện này!
- Ngươi nói trận tâm là cái rễ cây kia?
Trương Huyền hỏi.
- Ừm!
Lạc Nhược Hi gật đầu:
- Chúng ta nhanh lên, đã có không ít người đi qua, Chư Tử bách gia cũng mang Viên Đào đến, muốn mượn Long Tê huyết mạch của hắn, nhưng cụ thể muốn làm gì, ta cũng không rõ lắm!
- Ừm!
Nghe được Viên Đào ở đây, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Đi qua đi!
Nói xong Lạc Nhược Hi quay đầu nhìn về phía Ngột Thần.
- Ừm!
Đồng tử thoạt nhìn tuổi không lớn lắm kia gật đầu, ngón tay bỗng nhiên điểm một cái.
Tê lạp!
Không gian trên ốc đảo xuất hiện vết rách, một lối đi hiện ra ở trước mắt, phía trên một tòa cung điện như ẩn như hiện.
- Một chỉ phá vỡ không gian?
Trương Huyền nhướng mày.
Thế giới sa mạc trước hắn tới qua, biết trình độ không gian chắc chắn, ít nhất cũng phải đạt tới Cổ Thánh mới có thể phá vỡ, Ngột Thần ngón tay điểm một cái liền đâm xuyên, thoạt nhìn còn ung dung hơn Yêu Dị Huyền Đao... Chẳng lẽ đã tìm được cơ duyên, đạt đến loại cảnh giới này?
- Lên đi!
Thấy hắn kỳ lạ, Lạc Nhược Hi cũng không giải thích, đi đầu bay lên trên, Trương Huyền theo sát.
Giống như mấy lần trước, xuyên qua không gian đi tới một chỗ đất bằng, đi không xa quả nhiên thấy một kiến trúc thật cao xuất hiện ở trước mắt, hai chữ lớn lập loè ánh sáng... Hạnh Đàn!
Thời khắc này trước cung điện quả nhiên tới không ít người, có Chư Tử bách gia, cũng có Dị Linh tộc, còn có không ít Thánh thú, tất cả đều nhìn chằm chằm, dường như chờ đợi phân điện cuối cùng của Khổng miếu mở ra.
Bốn phía mơ hồ có khí tức cường đại ẩn núp, rất hiển nhiên, mấy thế lực có thể bình an vô sự, nhất định là vì Cổ Thánh kiềm chế lẫn nhau…