Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3322: Thánh Tích Thạch (1)




Mấy hơi thở sau, hai Bất Hủ cảnh đại viên mãn bị chém giết tại chỗ.
Hiện tại coi như Trương Huyền không sử dụng năm đại vương giả, rễ cây, Lý Ngư, cũng không phải hai Dị Linh tộc kia có thể chống lại.
Thu thi thể vào trữ vật giới chỉ, tiếp tục đi đến phía trước.
Xuất hiện ở trước mắt chính là đại điện rộng rãi, bốn phía treo đầy chân dung, trên mỗi một bức hoạ đều thả ra quang mang ôn nhuận, vừa tiến vào trong, lập tức cảm thấy cảm giác áp bách nồng đậm, linh hồn lực yếu kém sẽ nửa bước khó đi.
- Đối với linh hồn người có tác dụng rèn luyện cực lớn!
Đi tới một bước, Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Đại Thành điện nắm giữ Cổ Thánh lực, có thể để người ta thành công tấn cấp Cổ Thánh, Tẩm điện nắm giữ bảo vật để cho người ta tăng lên tâm cảnh, mà ở trong này, rất hiển nhiên có thể rèn luyện linh hồn, để cho hồn lực tăng thêm.
Đi tới mấy bước, cũng không phát hiện những người khác, Trương Huyền nhíu mày.
Hai Dị Linh tộc giữ cửa, rõ ràng là sợ có nhân loại xông tới, đã như vậy, bên trong khẳng định còn có Dị Linh tộc khác đang tìm kiếm bảo vật hạch tâm của Thánh Tích điện.
Làm sao không thấy tung tích?
- Cái cung điện này có cái gì?
Trong lòng hơi động, nhìn về phía truyền thế mẫu phù.
Tên này ký ức bị phong cấm, đi vào cung điện đối ứng mới có thể đánh thức, hiện tại đến Thánh Tích điện, nơi này có cái gì, nên biết hết sức rõ ràng.
- Thánh Tích điện, trọng yếu nhất chính là Thánh Tích Thạch Khổng sư lưu lại! Thứ này ẩn chứa thánh tích Khổng sư lưu lại, đối với linh hồn có hiệu quả cực lớn...
Quả nhiên giống như đạt được một loại ký ức nào đó, Tiểu Phù Phù giải thích nói.
- Thánh Tích Thạch?
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên:
- Ở đâu?
Vu Hồn của hắn đạt tới Kim Thân cảnh đỉnh phong, liền không chút tăng trưởng, nếu như có thể tìm được thứ này, nhất định có thể nhanh chóng tăng thêm, phá tan Tâm Huyết Lai Triều cũng chưa biết chừng!
- Ngay ở đằng sau phân điện, từ cái cửa kia ra ngoài, liền có thể nhìn thấy!
Tiểu Phù Phù vặn vẹo một chút.
- Tốt!
Biết vị trí xác thực, Trương Huyền lại không quản chân dung bốn phía, sải bước đi thẳng về phía trước, đi ra cung điện cửa, quả nhiên thấy một tiểu viện rộng lớn xuất hiện tại phía trước.
Trong sân, đâu đâu cũng có đá, như một rừng đá cỡ nhỏ.
Vài Dị Linh tộc đang ngồi ở trước cửa vào không xa, mày nhíu chặt lại, không ngừng vò đầu bứt tai, tựa hồ tính toán cái gì, mà tìm không thấy đầu mối.
Ở chính giữa rừng đá, là một bệ đá không lớn, phía trên bày một viên đá hình tròn, bóng người ở phía trên di động, tản mát ra quang mang ôn nhuận, cho người ta một loại cảm giác đã từng quen biết.
- Bọn họ đang làm gì?
Trương Huyền không có sốt ruột tiến lên, mà hỏi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, viên đá kia chính là Thánh Tích Thạch, đám Dị Linh tộc này không đi lấy, ngồi ở đây làm gì?
- Bọn họ không phải không muốn vào, mà là vào không được, Thánh Tích Lâm thoạt nhìn đơn giản, nhưng chỉ có một con đường, chỉ cần đi nhầm một bước, liền sẽ bị kiếm khí ẩn giấu ở trong đó đánh chết tại chỗ!
Tiểu Phù Phù hừ một tiếng.
- Kiếm khí?
Trương Huyền sững sờ, lần nữa nhìn lại, quả nhiên thấy có vài Dị Linh tộc đi ở phía trước, hai mắt đã nhắm nghiền, cắt đứt hô hấp.
- Ngươi có biết con đường tiến vào chuẩn xác không?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.