Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3295: Phá vỡ phong ấn (2)




Thanh âm của Triệu Nhã càng ngày càng nhỏ.
- Tốt rồi!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Niệm tình điểm xuất phát của ngươi là tốt, chuyện này liền bỏ qua!
Nói xong, Trương Huyền xoay người lại:
- Dừng tay!
Phần phật!
Năm Đại Thánh thú, rất nhiều vũ khí đồng loạt bay đến trước mặt. Lúc này tám thanh niên đã bị đánh hoàn toàn thay đổi, không còn bộ dáng tiêu sái như lúc trước.
- Các ngươi bắt học sinh của ta, không tuân quy tắc, đây chỉ là trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, cho các ngươi biết, muốn động học sinh của ta, thì phải thừa nhận kết quả! Nể tình các nàng không có bị thương, nên không hạ sát thủ! Hiện tại chỉ cần trả lời mấy vấn đề của ta, liền có thể rời đi.
Trương Huyền nhìn qua:
- Thứ nhất, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, đường đường Chư Tử bách gia, lại lén lén lút lút bắt người? Thứ hai, các ngươi cùng Dị Linh tộc, có phải đã liên minh hay không? Hoặc là... những Dị Linh tộc kia, là thuộc hạ các ngươi thuần phục?
Biết người Chư Tử bách gia không tổn thương Triệu Nhã, trong lòng liền toát ra một ý nghĩ. Có phải lần trước đám người thanh niên trắng nõn đi cùng Dị Linh tộc, thật ra là sủng vật Chư Tử bách gia luyện hóa?
Tựa như mình, cũng luyện hóa một thi thể Dị Linh tộc Cổ Thánh, trong Thiên Đạo chi thư, càng trấn áp một Ngoan Nhân... Cũng không thể bởi vì như vậy, liền nói bản thân liên minh với Dị Linh tộc nha?
- Chúng ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh, về phần tại sao thì không rõ ràng. Việc này xin lỗi chúng ta không cách nào trả lời...
Trong đám người, một thanh niên khuôn mặt bị đánh như đế giày, cắn răng nói.
- Không cách nào trả lời?
- Vâng!
Thanh niên gật đầu.
- Không nói cũng không có gì, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết, hiện tại, ta không muốn giết các ngươi, cút đi!
Lông mày Trương Huyền giương lên, vung ống tay áo.
Hắn tiếp thu qua ân huệ của Khổng sư, Bốc Thương Cổ Thánh, Nhiễm Cầu Cổ Thánh… cũng cho hắn rất nhiều trợ giúp, những người này là hậu nhân của hắn, cũng không phải liên hợp với Dị Linh tộc, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt.
- Chúng ta không đi...
Thanh niên cắn răng.
- Ném ra!
Không thèm để ý đối phương, Trương Huyền run tay lên, rất nhiều Thánh thú, vũ khí lần nữa vọt tới.
Thời gian không dài, tám người liền bị ném ra phạm vi Đại Thành điện.
Bị ném ra, không còn thể chất đặc thù của Triệu Nhã, thì không còn cách nào đi vào.
Xử lý xong mọi người, Trương Huyền lần nữa nhìn về phía bức tranh trước mắt, giờ phút này tuyết cùng băng đã hòa tan không sai biệt lắm, phong ấn cũng biến thành một hình dáng khác, cùng lúc trước Triệu Nhã hóa giải hoàn toàn khác biệt.
- Lão sư, phong ấn thay đổi, ta... lúc trước học tập phương pháp đã vô dụng...
Sắc mặt Triệu Nhã trắng nhợt, chân khí luân phiên xông về phía trước, lại phát hiện phong ấn không còn bất kỳ biến hóa nào, phong ấn trong hình vẽ đã triệt để biến thành mùa xuân.
- Không sao, ta có biện pháp!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay điểm một cái.
Ông!
Từ thế giới băng tuyết lấy được viên Hàn Băng Tinh Thạch kia huyền phù ở trước mắt, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Hô!
Tinh thạch lập tức bay về phía phong ấn, vừa đến trước mặt, lập tức quay tròn, thời gian nháy mắt, lực lượng trên phong ấn liền bị thôn phệ, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Thấy thứ này quả nhiên giống như Tiểu Phù Phù nói, có tác dụng phá giải phong ấn, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, gọi đám người Hưng Mộng kiếm thánh.
- Vào xem!
Nói xong, đi đầu bay về phía phong ấn phá vỡ. Mọi người không chần chờ theo sát lên, thời gian nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.