Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3289: Đại Thành điện (2)




Nắm giữ tâm cảnh như vậy, tu vi phỏng chừng cũng đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, đối với đám người cha mẹ, tuyệt đối là uy hiếp rất lớn.
Thông qua thông đạo bảy mươi hai Thánh tượng, đi tới một đại điện khác.
Đám người cha mẹ ngay ở trong đó, cũng không đi xa, mà đối diện bọn họ là tám thanh niên, trên người đều tản mát ra khí tức ngạo nhân, giống như hắn đoán, quả nhiên đều đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn.
Thấy đám người cha mẹ không có việc gì, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại mọi người đối diện.
Một nữ hài đang đứng trong đám người, hai mắt nhắm nghiền, trong cơ thể có từng đạo lực lượng băng hàn không ngừng toả ra, dường như muốn kích hoạt phong ấn nào đó.
- Triệu Nhã!
Trương Huyền nhíu mày, vội vàng đi tới.
- Huyền nhi, hình như nàng không nghe được thanh âm!
Còn chưa tới trước mặt, Hưng Mộng kiếm thánh liền tới đón, lặng lẽ truyền âm.
- Không nghe được thanh âm?
Trương Huyền sững sờ.
- Ừm, vừa rồi chúng ta đã hô, có điều không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả đầu cũng không có xoay, hình như nghe không được thanh âm...
Hưng kiếm thánh nói.
- Nàng hẳn là hết sức chăm chú phá giải đồ án trên mặt tường, mục đích làm như vậy là cái gì, chúng ta cũng không rõ ràng...
Mộng kiếm thánh cũng lặng lẽ chỉ.
- Đồ án?
Lúc này Trương Huyền mới nhìn lại bức tường, quả nhiên thấy trên tường vẽ một bộ đan thanh to lớn, sinh động như thật, như một thế giới bị phong ấn ở phía trong.
Trong cơ thể Triệu Nhã không ngừng tản mát ra khí tức băng lãnh, dường như muốn tháo ra phong ấn gia trì trên đan thanh.
Dựa theo tình huống bình thường, bản thân đi vào đại điện, lại hô một tiếng, đối phương khẳng định sẽ phát hiện, nhưng giờ phút này một điểm phản ứng cũng không có, chỉ sợ thật giống như cha mẹ nói, không nghe được thanh âm.
- Bọn họ là ai?
Đã nhìn thấy Triệu Nhã, nàng cũng không bị tổn thương, Trương Huyền lại không lo lắng, mà híp mắt lại, nhìn về phía tám thanh niên.
- Vừa rồi ta hỏi, bọn họ là... cường giả Chư Tử bách gia!
Hưng kiếm thánh nói.
- Chư Tử bách gia?
Trương Huyền cau mày:
- Bọn họ không phải đời sau của bảy mươi hai Thánh ư? Vì sao muốn bắt Triệu Nhã? Trên bức họa này phong ấn lại là cái gì?
Lúc trước vẫn cho là Dị Linh tộc bắt đám người Triệu Nhã. Đối phương vô cùng hung ác, làm ra loại chuyện này, cực kỳ bình thường, nhưng Chư Tử bách gia, Khổng sư truyền thừa, lấy lễ xưng danh, vì sao làm ra loại hoạt động vi phạm đạo đức, không báo tin người khác, liền trực tiếp bắt người?
Không phù hợp đạo lý ah!
Hơn nữa mấu chốt là, phía ngoài đại điện nắm giữ bảy mươi hai Thánh tượng, thân là hậu bối, không những không tế bái, ngược lại để tâm một bức tranh, chẳng lẽ trong bức họa này ẩn giấu một loại cơ mật nào đó?
Nghĩ đến cái này, cũng nhịn không được nữa, nhìn lại bức đan thanh trước mắt.
Bức tranh bày ra ở trên vách tường, từ xa nhìn lại, mang theo tang thương xuyên thấu lịch sử, thời gian, không gian hoàn mỹ giao hòa, lấy Minh Lý Chi Nhãn của hắn cũng thấy không rõ lắm.
Chỉ cảm thấy trong hình vẽ, truyền đến từng cơn khí tức cuồn cuộn, khí thế hào hùng, để cho người ta liếc mắt liền rơi vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
- Ngươi nói... Có thể đây là Xuân Thu đại điển hay không?
Đột nhiên, thanh âm của Hưng kiếm thánh vang lên ở bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.