Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3247: Không gian ma mạc (2)




Chẳng lẽ đi lầm đường?
- Chuyện này...
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Khung Mộc Thanh Giao cũng sững sờ, tràn đầy nghi ngờ.
Xem ra nó chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng không biết chúng một mực thủ hộ lối vào, đằng sau sẽ là cảnh tượng như vậy.
- Chủ nhân, toàn bộ rừng rậm ta đều đã tìm qua, chỉ có một cửa vào... Nơi này có thể cũng là Khổng sư cố ý lưu lại khảo nghiệm, muốn tìm được Khổng miếu, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm lối vào hay không?
Suy tư một chút, Khung Mộc Thanh Giao nói.
- Cũng chỉ có khả năng này...
Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Loại trừ như vậy, thật nghĩ không ra khả năng khác.
Vùng sa mạc này, có lẽ giống như rừng rậm trước đó, tìm được cửa vào mới có thể đi vào tầng tiếp theo, mà Khổng miếu chân chính, lại không biết ẩn giấu tầng mấy.
Bất quá thời điểm tới cũng đã biết, Khổng miếu không dễ dàng tìm kiếm, lúc này tùy tiện tuyển cái phương hướng, ngồi ở trên lưng Thanh Giao nhanh chóng tiến lên.
Sa mạc khô hanh cực nóng, một bóng người cũng không có, bay chưa tới một canh giờ, một người một thú liền cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, bờ môi khô nứt.
- Có gì đó quái lạ...
Đứng ở trên đất cát cực nóng, Trương Huyền cau mày.
Dựa theo thực lực của bọn hắn, đừng nói chỉ là sa mạc, xem như nằm ở trong dung nham, một canh giờ cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, chớ nói chi là mất nước quá nhiều.
Nhìn một hồi, phát hiện không gian nơi này không giống ngoại giới, coi như lấy lực lượng của hắn, cũng sẽ không ngừng tiêu hao lượng nước, tiêu hao thể năng, Trương Huyền lần nữa bay lên:
- Xem ra đây không phải sa mạc bình thường, nhất định phải nhanh tìm được cửa vào, nếu không làm không cẩn thận, thực sẽ chết ở chỗ này!
Lấy ra linh dịch trước đó thu vào nhẫn, uống một ngụm, cảm giác hóa giải không ít, Trương Huyền tiếp tục đi phía trước. Lại bay nửa canh giờ, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện dấu chân.
- Là dấu chân nhân loại, chẳng lẽ đã có nhân loại đi vào?
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.
Hắn giải quyết năm đại vương giả, mới đi vào nơi này, hơn nữa vị trí dung nham cực kỳ bí ẩn, tình huống bình thường, không nên có người phát hiện cũng tìm tới... Nhưng nơi này cách cửa vào xa như thế, lại có dấu chân, hơn nữa thoạt nhìn như mới vừa giẫm qua không lâu.
Sẽ không phải có người ở trước hắn liền đi vào chứ!
- Đuổi theo nhìn một chút...
Càng ngày càng kỳ lạ, Minh Lý Chi Nhãn lóe lên, dọc theo quỹ tích dấu chân, nhanh chóng bay về phía trước.
Thời gian không dài, quả nhiên để hắn phát hiện một đám người ở phía trước, chân khí tàn phá bừa bãi, khí tức như rồng, hình như đang chiến đấu với thứ gì.
Ước chừng mười bảy mười tám người, quần áo cũng không thống nhất, thực lực cao nhất đạt đến Tâm Huyết Lai Triều, thấp cũng đến Kim Thân cảnh.
Từng cái khuôn mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt, thoạt nhìn so với hắn chán nản hơn nhiều.
Cùng bọn hắn chiến đấu, là một cự nhân do hạt cát tạo thành, không có dung mạo, khí tức cường đại, đã tương đương Bất Hủ cảnh sơ kỳ. Nguyên nhân chính là như vậy, tuy đối diện rất nhiều người, lại không phải đối thủ, đánh mãi không xong.
- Phá!
Đều là nhân tộc, Trương Huyền không làm được khoanh tay đứng nhìn, Cốt Long lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lực lượng toàn thân tập trung, bỗng nhiên đâm tới.
Rầm!
Chân khí tựa như lợi kiếm, lao nhanh về phía trước, cùng Sa Cự Nhân đụng một cái, người sau lập tức bị xỏ xuyên, sinh mệnh lực nhanh chóng suy giảm, rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, lần nữa biến thành cát vàng.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
Mọi người thấy hắn một thương liền giải quyết Sa Cự Nhân mà bọn họ không cách nào giải quyết, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cung kính.
- Các ngươi... Làm sao tới được nơi này?
Nhìn bọn họ bộ dáng chật vật, ở đây ít nhất mấy canh giờ, Trương Huyền tò mò hỏi.
- Chúng ta bị Khổng miếu bắn ra quang mang bao phủ, tỉnh lại chính là chỗ này... Tiền bối, vì sao lại hỏi như vậy?
Trong đám người vị cường giả Tâm Huyết Lai Triều kia vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.