Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3230: Bạch Hổ biến thú sủng (1)




Tê lạp!
Không gian phảng phất như bị xé nứt, móng vuốt còn không có hạ xuống, không khí liền nổ tung như pháo.
Bị trần trụi miệt thị, Xích Ngạch Bạch Hổ hoàn toàn nổi giận.
Lần này lực lượng so với vừa rồi đối phó đám người Mộc Tiêu còn muốn đáng sợ hơn, xem như Thánh Khí tuyệt phẩm đụng tới, cũng sẽ bị xé rách.
Thanh niên đối diện giống như bị sợ choáng váng, không nhúc nhích, vậy mà không trốn tránh chút nào.
Còn tưởng rằng thật sự là cao thủ gì, không nghĩ tới bao cỏ như vậy! Xích Ngạch Bạch Hổ lộ ra vẻ khinh miệt, móng vuốt rơi vào đầu của đối phương.
Ông!
Thanh âm sắt thép giao kích vang lên, cảnh tượng đầu nổ tung cũng không xuất hiện, ngược lại đồng tử của Xích Ngạch Bạch Hổ co rút, vội vàng thu móng vuốt về, không ngừng run rẩy!
Nó dùng hết toàn lực đi đập đầu của đối phương, đối phương không những không có việc gì, ngược lại móng của nó bị chấn run lên.
Trong nháy mắt liền biết kẻ trước mắt này, thoạt nhìn là Kim Thân cảnh, thực tế thực lực vượt xa bản thân.
- Rống!
Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Làm cái gì a... vừa tỉnh ngủ, vốn muốn đi tìm con mồi, không nghĩ tới gặp phải thiết bản!
Nhất định là rời giường tư thế không đúng... Không được, lại đi ngủ một giấc, cục diện trước mắt hẳn có thể hóa giải...
Thánh thú trong di tích, mặc dù không có trải qua bao nhiêu chiến đấu, trí thông minh cũng thấp hơn ngoại giới, nhưng cũng không đại biểu ưa thích tự tìm cái chết.
Dùng hết toàn lực, cũng không có đánh tan đầu của đối phương, thực lực kẻ trước mắt này mạnh mẽ, tuyệt đối không phải nó có thể đối phó, đã như vậy, nơi đây không nên ở lâu!
- Ta cho ngươi đi rồi sao?
Thấy nó vỗ một cái liền muốn trốn, Trương Huyền sao có thể để nó toại nguyện, một cước đá tới.
Ô ô ô!
Xích Ngạch Bạch Hổ bay ra hơn mười mét, trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất, trong đầu thất điên bát đảo, muốn đứng lên cũng không làm được.
- Tốt rồi, thần phục ta đi!
Trương Huyền đi tới trước mặt, lần nữa đá một cước, thản nhiên nói.
Một phút đồng hồ sau, một giọt tinh huyết rơi vào mi tâm Trương Huyền, Xích Ngạch Bạch Hổ hoàn toàn thuần phục.
- Cái này còn tạm được!
Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, Trương Huyền nghiêng người, ngồi ở trên lưng hổ, quay đầu nhìn mọi người:
- Ta còn có việc, đi trước...
Nói xong, đạp chân xuống bụng Bạch Hổ, người sau thẳng tắp xông về phía trước, thời gian nháy mắt biến mất ở trong sơn lâm, giống như chưa hề xuất hiện qua.
- Hắn... Một người thuần phục Xích Ngạch Bạch Hổ?
- Không đến ba phút, để thần phục Thánh thú?
...
Đám người Mộc Tiêu đều nuốt nước bọt.
Một mực cho rằng là cái bao cỏ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại là hoàng kim! Hơn nữa cường đại như vậy!
- Sớm biết nên lôi kéo thật tốt, nếu như có thể một mực đi cùng với hắn mà nói, tuyệt đối có thể thu hoạch phong phú...
- Đáng tiếc, vừa rồi đắc tội người, trước đó chém giết Thánh thú được nhiều đồ vật như vậy, không có phân ra chút nào, có thể xuất thủ cứu người là tốt lắm rồi!
- Đúng vậy, bỏ qua một cơ hội...
...
Mọi người từng cái tràn đầy hối hận.
Di tích Khổng miếu, bảo vật nhiều, nhưng nguy cơ càng nhiều, đi cùng cường giả, sẽ có nhiều kỳ ngộ hơn, đáng tiếc... Loại cơ hội này đã không còn.
...
Không đi quản những người kia hối hận, Trương Huyền ngồi ở trên lưng Bạch Hổ, nhanh chóng đi về phía trước.
- Ngươi là Thánh thú nơi này, có biết vị trí Khổng miếu ở đâu không?
Thuần phục đại gia hỏa trước mắt, trong lòng Trương Huyền lần nữa máy động.
Thủ đoạn khác tìm không thấy vị trí Khổng miếu, nhưng đại gia hỏa này sinh trưởng ở địa phương, hẳn sẽ biết tình huống chung quanh, so với mù quáng đi lại thì tốt hơn nhiều.
- Chủ nhân, Khổng miếu là cái gì...
Thanh âm của Bạch Hổ truyền đến.
Trương Huyền cau mày:
- Ngươi không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.