Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 322: Lưu Huân khó hiểu (2)




Lưu Huân là kiệt xuất nhất nhân vật trong thế hệ trẻ tuổi của bốn gia tộc lớn Lưu gia tại Thiên Huyền thành. Hai mươi ba tuổi lại có tu vi Ích Huyệt cảnh sơ kỳ. Quan trọng nhất chính là lão sư hắn danh sư nhất tinh từ Kim Dương vương quốc, đối với tu luyện có cách nhìn và năng lực lĩnh ngộ rất cao.
Xa nhà học tập ba năm, hắn một nắng hai sương chạy về. Trời mới vừa tờ mờ sáng, hắn lại về đến cửa của gia tộc. Hắn đang muốn đẩy cửa đi vào, liền thấy tộc nhân vội vã đi ra ngoài.
- Nhanh lên một chút, nếu không sẽ muộn mất!
- Đúng vậy, tận dụng thời gian!
- Đây chính là cơ hội tốt. Một khi mất đi, tương lai nhất định sẽ hối hận suốt đời!
Đi ra đều là thế hệ trẻ tuổi, cũng có trung tầng hơn ba mươi tuổi. Trong tay mỗi người đều cầm vở và bút, trong thần sắc mang theo vẻ sốt ruột.
- Đây là muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ có người muốn tìm Lưu gia chúng ta gây phiền phức sao?
Nhìn thấy được bộ dáng này của bọn họ, lông mày Lưu Huân nhíu lại, vận chuyển chân khí, âm thầm đề phòng. Chỉ có điều, ý nghĩ vừa lóe lên ở trong đầu, hắn lập tức loại bỏ.
Nếu quả thật có người gây phiền toái, cao tầng khẳng định đi ra. Không có khả năng chỉ là thế hệ trẻ tuổi. Mấu chốt nhất chính là... Nếu như đi chiến đấu, cầm vở và bút theo có tác dụng cái rắm?
Cũng không thể có kẻ địch đến, cầm bút lông vẽ mực lên trên mặt đối phương!
- Lưu Huân biểu ca, biểu ca đã trở về!
Hắn đang nghi ngờ, chợt có một thiếu nữ tiến lên nghênh đón.
- Ngọc nhi, các nàng đây là...
Ngọc nhi là biểu muội của hắn, từ nhỏ chơi với nhau tới lớn. Có người nói năm nay nàng vừa thi đậu Chân Vũ học viện, cũng thành học sinh của Lục Tầm lão sư, tiền đồ vô lượng.
- A, Trương Huyền lão sư nói muốn công khai giảng bài. Chúng ta đều qua nghe giảng bài. Nếu biểu ca đã trở về, cũng theo chúng ta đi nghe một chút!
Ngọc nhi cười nói.
- Trương Huyền lão sư?
Lưu Huân nhíu mày:
- Là lão sư phế vật nàng nói trong bức thư lần trước sao? Hắn giảng bài có cái gì hay để nghe?
Mặc dù rời khỏi Thiên Huyền vương quốc một thời gian tương đối dài, nhưng chuyện phát sinh bên này, hắn vẫn biết không ít.
Trương Huyền đứng thứ nhất đếm ngược, xưa nay chưa từng có. Cho dù cách xa mấy nghìn cây số, hắn cũng đã sớm nghe nói tới.
- Hắn không có khả năng là phế vật. Hắn là lão sư sao kim chân chính!
Ngọc nhi lôi kéo tay hắn:
- Đi nhanh một chút, nếu không đi muộn, lại không tìm được chỗ tốt.
- Không tìm được chỗ tốt? Mới sáng sớm lại muốn giảng bài sao?
Lưu Huân càng lúc càng nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
- Không phải sáng sớm, là buổi trưa!
- Buổi trưa?
Lưu Huân thiếu chút nữa hôn mê.
Buổi trưa giảng bài, đến lúc đó đi qua cũng không muộn. Hiện tại trời vừa sáng lại vội vã chạy tới. Giở trò quỷ gì?
- Biểu ca cứ nghe ta là được. Động tác nhanh lên một chút. Đến đó ta lại nói tỉ mỉ cho biểu ca!
Vẻ mặt Ngọc nhi lo lắng, đi về phía Hồng Thiên học viện.
Thấy nàng và tộc nhân đều vội vã như thế, Lưu Huân không thể tiếp tục kìm chế được, theo sát phía sau.
- Những người kia là... người của Bạch gia sao?
Đi không bao lâu, hắn liền thấy một đám người cũng lộ vẻ mặt sốt ruột chạy đi.
So với người của bọn họ còn nhiều hơn. Không chỉ có thế hệ trẻ tuổi, thậm chí một ít trưởng lão chòm râu bạc phơ cũng có mặt trong đó. Ánh mắt mỗi người tỏa sáng, giống như phía trước có bảo tàng lớn đang chờ được đào lên.
Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, Lưu Huân lại nhận ra được, là người của Bạch gia cũng là một trong bốn gia tộc lớn.
- Đó là... Bạch Minh tộc trưởng? Hắn... cũng tới sao?
Trong lòng kỳ quái, nhìn lại về phía người đi đầu. Sau khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo, hắn chấn động toàn thân.
Không ngờ là Bạch Minh tộc trưởng!
Không nghĩ tới hắn tự mình dẫn đoàn người, phương hướng đi tới lại giống như đám người biểu muội.
- Đó là... Vương Hoằng tộc trưởng?
Chấn động kinh ngạc còn chưa có kết thúc. Ngay sau đó hắn lại nhìn thấy được một đám người xuất hiện ở cách đó không xa, cũng đi về phía Hồng Thiên học viện. Người dẫn đầu hắn cũng nhận ra. Đó là Vương Hoằng tộc trưởng Vương gia một trong bốn gia tộc lớn!
Nghe nói vị Vương Hoằng tộc trưởng này luôn luôn tâm cao khí ngạo, thực lực lại mạnh. Trong bốn gia tộc lớn, cơ bản lấy bọn họ làm chủ. Thế nào... hắn cũng đích thân đến?
Hơn nữa, trong tay hắn cũng cầm vở và bút lông...
- Đỗ Mạc Hiên của Đỗ gia? Đỗ Viễn... Còn có thế hệ trẻ tuổi của Đỗ gia?
Lại đi một hồi, hắn nhìn thấy được người của Đỗ gia cũng giống như gia tộc bọn họ cùng với những người khác, mỗi người đều cầm vở và bút. Vẻ mặt mỗi một người đầy hưng phấn vọt tới trước.
Bốn gia tộc lớn không ngờ tập trung lại. Lưu Huân chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, cũng sắp ngã sấp xuống.
- Ngọc nhi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thật sự không nhịn được, hắn nhìn về phía biểu muội đi trước.
- Bọn họ đều là tới nghe Trương lão sư giảng bài!
Ngọc nhi nói.
“- Nghe giảng bài? Chẳng lẽ, vị Trương lão sư này... là danh sư?
Lưu Huân thật sự không rõ.
Ngoại trừ danh sư ra, hắn thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là người nào có loại năng lực hiệu triệu này, có thể khiến cho vương thành tộc trưởng bốn gia tộc lớn tự mình dẫn đầu đoàn người, vội vàng đi qua.
- Hắn không phải danh sư!
Ngọc nhi lắc đầu.
- Không phải? Vậy...
Vẻ mặt nghi ngờ, Lưu Huân đang muốn hỏi thăm. Không phải danh sư, làm sao có thể khiến cho nhiều người xua như xua vịt như vậy. Hắn liền nghe được giọng thiếu nữ vang lên.
- Hắn tuy rằng không phải là danh sư, lại là...
- Đại sư huynh của danh sư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.