- Quả nhiên...
Hốc mắt Mộng Kiếm thánh lập tức đỏ lên, xoay người nhìn lại, thân thể kích động không ngừng run rẩy:
- Ngươi gọi Trương Huyền đúng không... Con trai, ta rốt cuộc tìm được ngươi...
- ...
Trương Huyền choáng váng nhìn ngọc bài.
Hắn nhận ra thứ này, là một loại pháp bảo đặc thù kiểm tra huyết mạch, nắm giữ huyết mạch thân nhất, huyết dịch tương dung không nói, còn có thể phóng ra ánh sáng màu đỏ nhạt.
Nói cách khác... Đối phương nói không sai, máu của hắn và vị Mộng Kiếm thánh trước mắt này hoàn mỹ dung hợp, thuộc về chí thân!
Mình thật sự là con trai của Hưng Mộng Kiếm thánh?
Là tên tiểu thiên tài trong lòng ghét nhất kia!
Chẳng lẽ từ nơi sâu xa tự có thiên ý... Không chỉ thuận miệng nói Dương sư tồn tại chân thực, duyên phận cùng Lạc Nhược Hi cũng đã định trước?
- Ha ha, rốt cuộc tìm được...
Hưng kiếm thánh thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng cười to.
Trước đó, mặc dù trong lòng cảm thấy không sai, nhưng cũng không dám chân chính xác nhận, hiện tại huyết dịch dung hợp, xác định rõ ràng, không còn chút nhi ngờ.
- Trương gia chủ, xảy ra chuyện gì?
Thấy hai người sau khi đánh xong, lại truyền âm, lại kích động, Nhậm Thanh Viễn nhịn không được hỏi.
- Nhậm đường chủ, Trương gia chúng ta cùng Trương Huyền biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện lúc trước sẽ không truy cứu... Mặt khác, cũng hi vọng Danh Sư đường cho Trương gia chút thể diện, thủ tiêu lệnh đuổi bắt!
Hưng kiếm thánh ôm quyền.
- Thủ tiêu lệnh đuổi bắt? Cái này...
Nhậm Thanh Viễn tràn đầy khó tin.
Trước đó Trương gia kêu gào hung nhất, sao không chỉ không truy cứu, còn muốn mìnhthủ tiêu lệnh đuổi bắt?
- Lệnh đuổi bắt Danh Sư đường đã ban bố, rất khó thủ tiêu, trừ khi có nguyên nhân đặc thù gì, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhậm Thanh Viễn nhịn không được hỏi.
Lệnh đuổi bắt của Danh Sư đường, nói ban bố liền ban bố, nói thủ tiêu liền thủ tiêu mà nói, uy nghiêm ở đâu?
Coi như thật muốn thủ tiêu, cũng phải có lý do thích hợp mới được. Tuyệt không phải các ngươi đánh một trận, tùy tiện cá cược liền xong việc.
- Trương Huyền Trương sư, chính là tiểu thiên tài mất tích của Trương gia ta, vừa rồi ta đã dùng huyết mạch kiểm tra, chuẩn xác không sai!
Hưng kiếm thánh nói.
- Lão sư là... tiểu thiên tài của Trương gia?
Đám người Trịnh Dương hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đi theo lão sư từ Thiên Huyền vương quốc tới, từ một nghèo hai trắng, mãi cho đến hiện tại, sao lại biến thành đệ tử hạch tâm nhất của Trương gia? Vị Tiên Thiên Thánh Nhân trong truyền thuyết kia?
- Điều đó không có khả năng, ta đo lường qua huyết mạch của hắn, cùng Trương gia không có quan hệ gì...
Trương Vô Ngân càng khó tin, nhịn không được gào thét.
- Nhi tử của ta, sao lại nhận sai?
Hưng kiếm thánh không thèm để ý đối phương, hừ lạnh một tiếng:
- Trương Vô Ngân, thân là trưởng lão gia tộc, lại muốn đuổi bắt gia chủ, thậm chí còn thống hạ sát thủ... tự quay về trưởng lão viện tiếp nhận trừng phạt đi, chớ ép ta tự mình động thủ!
- Ta...
Thân thể Trương Vô Ngân nhoáng một cái, vẻ mặt trắng bệch.
Đối phương nói không sai, nếu như xác nhận vị trước mắt này là tiểu thiên tài, nói cách khác, là gia chủ chân chính, động thủ với gia chủ... Chỉ điều này, liền đủ xử tử không biết bao nhiêu lần!
- Hắn là con của ngươi?
Nhậm Thanh Viễn mở to hai mắt nhìn, cũng cực kỳ khó tin.
Gia hỏa này từ Thiên Huyền vương quốc tới, không có bất kỳ bối cảnh gì, sao lại thành Trương gia gia chủ?
Nếu thật như vậy, Trương gia thật có lý do để hắn thủ tiêu lệnh đuổi bắt!