- Hì hì!
Mộng kiếm thánh nghe được lời này của Trương Huyền, cũng nhịn không được nữa, cười run rẩy hết cả người. Không hổ là nhi tử của Vương Mộng Á nàng, muốn dạy lão tử kiếm pháp, quả nhiên có khí phách!
- Nói hay lắm!
Nàng nhịn không được la lên, tên này đã sớm bành trướng, bây giờ bị nhi tử đả kích, cảm giác thật sảng khoái!
- Cái này...
Nghe được tiếng la của nàng, tất cả Danh Sư cửu tinh cùng cao thủ Trương gia, từng cái hai mặt nhìn nhau.
Vị Trương gia chủ mẫu này, đến cùng ở bên nào?
Ngụy Như Yên, Vương Dĩnh… cũng không hiểu ra sao, chồng mình bị đánh, bị giáo huấn, còn vui vẻ như thế... đầu óc người Trương gia quả nhiên đều có vấn đề!
- ...
Nhìn thấy vợ cười sắp từ không trung rơi xuống, vẻ mặt thanh niên trước mắt thành thật, Hưng kiếm thánh suýt chút nữa thổ huyết, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi. Nếu không phải tu dưỡng cao, chỉ sợ sẽ trực tiếp nổ tung.
- Nghe đạo có trước sau, ta chỉ là ở trên kiếm thuật lý giải hơi mạnh hơn ngươi mà thôi, cùng ngươi nghiên cứu thảo luận, chớ nên căng thẳng.
Trương Huyền nói.
- Không cần!
Hưng kiếm thánh hất ống tay áo, khẽ nói:
- Nghiên cứu thảo luận, vẫn là chờ tỷ thí xong lại nói, ta còn có một chiêu, nếu như ngươi ngăn cản được, mới coi như chân chính vượt qua ta!
Phần phật!
Hưng kiếm thánh nói xong, cũng không cần đối phương trả lời, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm lăng không, lần nữa đâm tới.
Trương Huyền lắc đầu, thân thể vẫn bất động, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, lần nữa điểm tới.
Vẫn là Lễ Thượng Vãng Lai, nhưng lần này kiếm chiêu càng thêm sắc bén, vừa xuất hiện liền đâm phá không gian, chỗ kiếm mang đi tới, xuất hiện vết rách đen kịt.
- Đây là... Kiếm khí phá hư?
- Chỉ bằng vào kiếm khí, có thể đâm rách hư không, xé rách không gian, đây là lực lượng vượt qua Thánh Vực cửu trọng mới có thể thi triển ra!
- Hắn không phải mới Động Hư cảnh sao? Làm sao lại mạnh như vậy?
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Đặc biệt là đám người Trương Vô Ngân, U Nhược Tâm, từng cái khuôn mặt trắng bệch, cực kỳ khó tin.
Trương Huyền này là dựa vào lôi đình, mới làm cho bọn họ cực kỳ chật vật, nhưng thực lực bản thân thật không đáng cười một cái, lúc nào cường đại như vậy?
Nếu trước đó mạnh như vậy, nói đi là đi, nói đến là đến, căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản!
- Cái này, cái này...
Nhậm Thanh Viễn cũng trợn mắt.
Sớm biết Trương Huyền này là Danh Sư nắm giữ thực lực như thế, đánh chết cũng không ban bố lệnh truy nã! Loại thực lực này, đã có thể so với Thái Thượng trưởng lão, xem như hắn cũng không có tư cách xử lý.
- Khó trách có thể dạy dỗ nhiều học sinh lợi hại như vậy...
Nhậm Thanh Viễn nuốt ngụm nước bọt, quay đầu nhìn về phía đám người Trịnh Dương, chỉ thấy mấy học sinh của hắn, tất cả đều là vẻ mặt đương nhiên, dường như đã sớm biết, đối mặt loại sự tình này, lão sư có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Tựa hồ ở trong lòng bọn họ, coi như Trương Huyền nắm giữ lực lượng mạnh hơn cũng rất bình thường.
- Quái thai, một đám quái thai...
Nhậm Thanh Viễn xiết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.
Rầm!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, kiếm khí của Trương Huyền đi tới trước mặt Hưng kiếm thánh, người sau cũng không cam chịu yếu thế, trường kiếm run rẩy, hóa thành một đạo kiếm mang đâm tới cổ họng của Trương Huyền.
- Đoạt mệnh tam kiếm!
Nhìn thấy chiêu này, Mộng kiếm thánh giật nảy mình.
Đoạt mệnh tam kiếm, là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng mà nàng và Hưng kiếm thánh tu luyện nhiều năm, vốn nghĩ lúc gặp nguy hiểm sẽ sử dụng, không nghĩ tới lần đầu tiên diện thế, vậy mà dùng ở trên người nhi tử.
Cổ tay khẽ đảo, trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đang định xông tới cứu người, chỉ thấy Trương Huyền ngồi dưới đất mỉm cười, đột nhiên mở miệng.