- Sao?
Nghe được âm thanh không thích hợp, hắn vội vàng trợn mắt nhìn lại.
Vừa nhìn tới, thân thể Vương Hoằng tộc trưởng cũng thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngất đi.
Cái này cũng quá khoa trương đi?
Chỉ thấy trên đài so đấu, Lưu Dương giơ nắm đấm, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Còn phía đối diện, Bạch Siêu nắm giữ nắm đấm sắt thép, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, quỳ rạp ở dưới đất.
Lúc này nắm đấm của hắn bị cứng rắn đánh gãy xương, vặn vẹo giống như bánh quai chèo, dường như bị lực lượng công kích nặng nề khó có thể chống đỡ.
- Ngươi không phải... biết Thiết Giáp công sao? Thế nào kém như vậy?
Thu hồi nắm đấm, Lưu Dương nhìn về phía Bạch Siêu trước mắt.
Triệu Nhã sắp so tài, Diêu Hàn đã sớm tìm hiểu tình huống của đối thủ tới cùng. Tình hình người này biết Thiết Giáp công, nắm đấm có thể biến thành móng vuốt của man thú, nàng cũng đã sớm nói cho hắn biết.
- Ngươi biết...
Biểu tình của Bạch Siêu giống như gặp quỷ.
Vốn tưởng rằng mình cố ý sử dụng phép khích tướng, đối phương đã trúng kế. Kết quả mới phát hiện... người ta đã sớm biết. Là hắn ngốc tới mức xông tới gần...
- Đương nhiên biết!
Lưu Dương gật đầu. Ngay sau đó hắn lộ ra vẻ mặt kỳ quái:
- Không phải nói Thiết Giáp công này của ngươi rất lợi hại, ngay cả sắt thép cũng có thể một quyền đánh thủng sao? Thế nào lại yếu như vậy?
- Yếu?
Bạch Siêu muốn khóc.
Không phải ta yếu. Là ngươi quá mạnh mẽ có được hay không?
Ta thực sự từng đánh xuyên qua sắt thép, chỉ có điều cũng chỉ dày nửa tấc. Nhưng nắm đấm này của ngươi, sắt thép hai, ba tấc cũng có thể đánh xuyên qua đi?
- Ta biết, là ngươi không dùng toàn lực? Tới đi, chúng ta lại đối một quyền...
Suy tư một lát, hai mắt Lưu Dương tỏa sáng.
Sau khi hắn luyện thành thiên đạo thần quyền, chỉ một mình tu luyện, căn bản không biết chiêu này đáng sợ thế nào. Cùng đám người Trịnh Dương đối chiến, hắn cũng không dám thi triển ra toàn lực, rất sợ bạn học bị thương. Thật vất vả mới gặp phải một người có lực quyền cường đại, hắn làm sao có thể buông tha.
Lại nói, người này cũng có chút cố ý, muốn lặng lẽ lừa ta? Vậy ta lại đánh cho ngươi không còn dám xuất hiện ý nghĩ này nữa!
- Không...
Bạch Siêu còn chưa kịp nói, đã thấy thiếu niên ở trước mắt cầm lấy tay trái của hắn nắm lại thành nắm đấm, thoáng cái đập tới.
Răng rắc!
Tay trái đã biến thành gãy xương.
- Ô ô...
Bạch Siêu ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.
Tay phải hắn luyện qua Thiết Giáp công, tay trái không luyện qua có được hay không?
Lại nói... Ta cũng nói không thể so tài nữa, ngươi cầm lấy nắm đấm của ta trực tiếp đập nát. Cái quỷ gì vậy?
Đau đớn và phẫn nộ mãnh liệt, hắn dự định mắng đối phương một trận. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn liền nghe được giọng nói của người thiếu niên đối diện vang lên lần nữa:
- A, Thiết Giáp công của ngươi có phải cũng luyện đến trên đầu hay không? Để cho ta thử một chút...
- Phụt!
Nghe người này nói như thế, hắn thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Nắm đấm bị ngươi đập gãy xương, còn có thể chữa được, đầu cũng bị vỡ ra, lại chết thật sự...
- Ta chưa luyện qua. Lão sư trọng tài, ta chịu thua, ta chịu thua...
Rất sợ người này thật sự nắm lấy đầu hắn làm thí nghiệm, Bạch Siêu khiếp sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, điên cuồng gào thét, chỉ hận cha mẹ không sinh ra cho hắn thêm cái miệng, nếu không, khẳng định âm thanh kêu lên cũng sẽ lớn hơn một chút...
- Chịu thua?
Lão sư trọng tài đi lên phía trước.
- Đúng, đúng!
Bạch Siêu liên tục gật đầu.
- Các ngươi đã thua hai trận, hòa một trận. Nếu như thua nữa, chẳng khác nào đánh giá sư giả thất bại...
Lão sư trọng tài nói.
- Ta biết, ta chịu thua...
Bạch Siêu vội vàng kêu lên.
Thất bại thì thất bại, chung quy vẫn tốt hơn hắn đã chết...
- Được rồi!
Nghe hắn nói như vậy, lão sư trọng tài biết lần đánh giá sư giả này đã có kết quả, không nhịn được lắc đầu, giọng nói vang lên:
- Bạch Siêu chịu thua! Đánh giá sư giả kết thúc. Trương Huyền lão sư giành thắng lợi!
- Trương lão sư thắng?
- Thật lợi hại. Mấy học sinh của hắn thật sự đều rất lợi hại!
- Đúng vậy, ngoại trừ Viên Đào ra, mấy người khác đều quá mạnh mẽ!
- Thương pháp của Trịnh Dương, thân pháp, cước pháp của Vương Dĩnh, nắm đấm của Trịnh Dương đều thật đáng sợ!
- Bọn họ giống như chúng ta, đều là học viên mới vừa vào học. Có thể lợi hại như vậy, nhất định là nhờ Trương lão sư dạy tốt!
- Ừ, chờ thi đấu kết thúc, ta nhất định phải bái hắn làm sư...
- Chờ ta. Ta cũng đi cùng...
...
Nghe được lão sư trọng tài tuyên bố ra kết quả đánh giá sư giả, tất cả mọi người ồ lên.
Trước đó, ở dưới sự cố gắng của Diêu Hàn, đã có không ít người có suy nghĩ khác với danh tiếng của Trương lão sư này. Lại nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt, tất cả đều kích động, sắc mặt đỏ ửng.
Bọn họ tới học viện, mục đích là gì?
Không phải là tìm một lão sư tốt sao?
Hiện tại Trương lão sư này đối mặt với Lục Tầm lão sư cũng trực tiếp nghiền ép, vậy năng lực dạy học phải lợi hại tới mức nào?
Không ít học sinh đã quyết định, sau khi cuộc thi đấu của học viên mới kết thúc, sẽ tới học tập vị Trương lão sư này.
- Vậy... lại thắng sao?
Học sinh hưng phấn, Trầm Bích Như ngồi trên vị trí chủ trì lại chớp mắt, có chút không dám tin tưởng.
Từ khi nàng tiến vào học viện, vẫn lấy Lục Tầm làm mục tiêu, nghĩ làm sao vượt qua. Kết quả... nàng còn chưa có làm được, đã bị một người danh tiếng luôn không tốt ngược cho hoa rơi nước chảy.
Đây chính là Lục Tầm. Hơn nữa tất cả học sinh đều đạt tới Chân Khí cảnh...
- Bích Như, ánh mắt của nàng thật tốt. Ta hiện tại cũng cảm thấy hứng thú đối với Trương lão sư này...