Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2937: Lão sư, còn xin để học sinh cho ngươi trút giận! (2)




Thấy cảnh này, Nhậm Thanh Viễn chỉ cảm thấy tức sắp điên, liệt hỏa hừng hực, bất cứ lúc nào cũng sẽ thiêu đốt.
Danh Sư đường xây dựng vài vạn năm, từ trước tới nay đều thống ngự người khác, để cho người ta kính sợ bội phục, còn chưa bao giờ có thế lực nào dám trắng trợn đối nghịch... Ngày hôm nay không chỉ thấy, còn một lần bốn cái...
- Không có phản hay không phản gì cả, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, nếu như Danh Sư đường làm chính xác, không ai sẽ phản bác, nhưng nếu đi lên con đường sai lầm, người người sẽ phản!
Trịnh Dương cười nhạt một tiếng, không tiếp tục để ý các Danh Sư cửu tinh vây ở chung quanh, thân thể nhoáng một cái, quỳ rạp xuống đất.
- Đồ nhi Trịnh Dương, bái kiến lão sư!
- Đứng lên đi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, Trịnh Dương cũng đã trưởng thành, hơn nữa thực lực càng đạt đến tình trạng xem như hắn cũng khó mà nhìn thấu.
- Lão sư, ta nghe nói sở dĩ Danh Sư đường hạ lệnh truy nã, là bởi vì Trương gia ác nhân tố cáo, nói lão sư ngươi sử dụng bảo vật Dị Linh tộc... Không biết có phải hay không?
Trịnh Dương đứng dậy, cung kính nhìn qua.
- Hẳn là vậy!
Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Cụ thể vì sao Danh Sư đường hạ lệnh truy nã, hắn không rõ ràng lắm, chẳng qua nguyên nhân gây ra khẳng định liên quan đến đại náo Trương gia.
Lúc ấy vì vội vàng đi cứu Triệu Nhã, từng mượn lực lượng của Ngoan Nhân, có lẽ bởi vì cái này, mới để cho đối phương bẩm báo như vậy.
Danh Sư đường từ trước tới nay cảnh giác với Dị Linh tộc, tin vào đối phương, xử phạt quá mức cũng có khả năng.
- Lão sư một mình đối kháng Dị Linh tộc, tiêu diệt một hoàng tộc, bọn họ không khen thưởng công lao, ngược lại bởi vì một chút đồ vật có cũng được mà không có cũng không sao đi định tội công thần... khí thế của Trương gia thật là lớn! Xem ra vì tên tuổi đệ nhất gia tộc, những năm này đã làm hư bọn hắn!
Trịnh Dương cười lạnh, ôm quyền khom người:
- Lão sư, xin để học sinh trút giận cho ngươi!
- Trút giận?
Trương Huyền biết học sinh này của mình tính tình nóng nảy, dám nghĩ dám làm, liền nhẹ gật đầu:
- Đừng giết người, giáo huấn một chút là được!
- Vâng!
Trịnh Dương nhẹ gật đầu, trường thương trong tay bỗng nhiên run lên, phát ra kịch liệt nổ vang, ngay sau đó hai mắt nhìn quanh một vòng:
- Như Yên, Lộ Xung, Trương gia, Thánh Tử điện, Băng Nguyên cung khi dễ lão sư chúng ta, vu cáo hãm hại hắn, các ngươi có bằng lòng cùng ta chung một chỗ, báo thù thay lão sư hay không?
- Đương nhiên!
Ngụy Như Yên tiến về phía trước một bước.
- Việc nghĩa chẳng từ!
Lộ Xung cũng tới trước mặt.
- Vậy là tốt rồi...
Trịnh Dương cười một tiếng, mí mắt vừa nhấc, mang theo lạnh lùng:
- Trương Vô Ngân, ngươi ra tay với sư phụ ta, tổn thương hắn không nói, còn hạ mệnh lệnh tiến hành đuổi bắt cùng vây giết... mối thù nhục sư không đội trời chung, ngày hôm nay Trịnh Dương ta thế sư xuất chiến, ngươi có dám tiếp không?
Phần phật!
Nói xong trường thương run lên, không gian xuất hiện gợn sóng, hình như bốn phía muốn bị chấn vỡ.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Không nghĩ tới hài tử mười mấy tuổi này trực tiếp khiêu chiến hắn, khóe miệng của Trương Vô Ngân co giật, nắm đấm căng thẳng:
- Tốt...
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên tiếng xé gió vang lên, Trương Vô Ngân vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy một thân ảnh mập mạp hạ xuống.
Tạch tạch!
Xương ngực bị đập gãy mấy cái, ngay cả lực lượng đánh trả cũng không có, liền bị ngồi vào mặt đất, chỉ còn lại có nửa cái đầu, từng ngụm từng ngụm thổ huyết.
- Chư vị sư huynh, sư đệ, muốn tỷ thí sao không gọi ta, xem ra ta tới chậm...
Chủ nhân của cái mông nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.