Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2927: Đồ Nhi Lộ Xung trở về! (2)




- Không sai, tới đi, tiếp tục tiến công, ta thấy Danh Sư cửu tinh các ngươi còn lại rất nhiều, có thể đánh bại từng cái...
Khóe miệng Vu Hồn nâng lên, cười nhạt một tiếng.
- Ngươi...
Nắm đấm nắm kẽo kẹt vang vọng, Nhậm Thanh Viễn sắp nổ tung. Đối phương có thể xuyên toa không gian, công kích của hắn sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, một khi lần nữa chuyển dời đến trên người Danh Sư khác, chẳng phải tương đương đả thương người một nhà?
- Vu Hồn sư có thể tiến hành Vu Hồn Xuyên Toa, thấp nhất cũng đạt đến cửu tinh, Vu Hồn truyền thừa không phải đoạn tuyệt sao? Ngươi đến cùng là ai? Từ đâu tới...
Nhậm Thanh Viễn nhịn không được nữa, lớn tiếng hỏi.
Nắm giữ loại thực lực này, tuyệt không phải một lần liền thành, làm sao Danh Sư đường chưa từng nghe được bất cứ tin tức gì?
- Vu Hồn là bị Danh Sư đường tiêu diệt, nhưng truyền thừa không triệt để đoạn tuyệt... Được rồi, ngươi còn tấn công không, không tấn công, ta muốn nghỉ ngơi...
Vu Hồn nhàn nhạt nhìn qua, trong mắt mang theo trêu tức.
- Giao Đường Chủ lệnh ra, nếu không Danh Sư đường có thể diệt Vu Hồn sư ngươi một lần, cũng có thể diệt lần thứ hai...
Nhậm Thanh Viễn quát, bàn chân bỗng nhiên đạp mạnh mặt đất.
Tê lạp!
Không gian bốn phía giống như đóng băng, muốn xé rách gần như không có khả năng làm được. Võ kỹ đóng băng không gian, có thể triệt để cầm cố lại không gian, trận pháp truyền tống cũng sẽ mất đi hiệu lực!
Vừa rồi cố ý hỏi thăm, trên thực tế lại tích trữ lực lượng, thi triển ra chiêu này.
- Ta nhìn ngươi còn chạy trốn thế nào!
Không gian đông cứng, Nhậm Thanh Viễn thở phào nhẹ nhõm, lông mày nâng lên, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện, chỉ vào không trung, thẳng tắp đâm tới Vu Hồn.
Kiếm này mang theo sát khí nồng đậm, còn chưa tới trước mặt đã tựa như biến thành thực chất, xem như Vu Hồn, chính diện đụng tới cũng khó có thể chạy trốn.
Nhìn thấy uy lực của kiếm này, biết không tránh né được, Vu Hồn cũng không bối rối, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thân hình to lớn đột nhiên thu nhỏ, trong nháy mắt giống như lệnh bài, trực tiếp trốn ở đằng sau Đường Chủ lệnh.
Ông!
Không nghĩ tới tên này lại còn có thể thu nhỏ, tiếp tục nữa, kiếm chiêu tất nhiên sẽ đâm vào Đường Chủ lệnh, Nhậm Thanh Viễn vội vàng giương cao trường kiếm, thu lực lượng về.
Bởi vì chân khí thu quá nhanh, ngực đau đớn, nhịn không được nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Ha ha, ngươi có thể tiếp tục động thủ, dù sao có cái lệnh bài này ở đây, ngươi sẽ không giết được ta!
Thấy hắn thu lực lượng về, Vu Hồn nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa biến trở về bộ dáng trước đó.
- Ngươi...
Nhậm Thanh Viễn híp mắt lại, ngực không ngừng cuộn trào, dường như cả người sắp bùng nổ.
Một Độc sư vạn năm không dám đi ra, một chức nghiệp không biết bao lâu trước đã biến mất... Vậy mà ép hắn có lửa không phát ra được, đổi lại trước đó có người nói như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng.
- Đường Chủ lệnh, nắm giữ ý niệm của các đời quyền đường chủ, tuy ngươi dùng Vu Hồn cướp đi, ngăn cách ý niệm của ta quan sát, nhưng mà vĩnh viễn không cách nào khống chế, thậm chí còn thời khắc đề phòng bị phản phệ!
Nhậm Thanh Viễn hít sâu một hơi, áp chế lại phẫn nộ trong lòng, lần nữa nhìn qua:
- Nếu như ta không đoán sai, hiện tại ngươi lấy Đường Chủ lệnh, nhưng linh hồn giống như tiếp xúc bàn ủi đi!
Đường Chủ lệnh, đại biểu tôn nghiêm của Danh Sư đường, nếu người người đều có thể cướp đi, thì không có ý nghĩa gì.
Đối phương thoạt nhìn cầm đi, mình không có cách nào cướp về, nhưng trên thực tế chỉ sợ đang thừa nhận các đời tiên tổ công kích, không cách nào khống chế.
- Thứ này quả thực có chút phỏng tay...
Vu Hồn cười cười:
- Bất quá hiện tại còn không thể trả lại ngươi!
Nói xong, không tiếp tục để ý đối phương, thân thể nhoáng một cái, rơi trên mặt đất, đầu gối quỳ rạp xuống đất.
- Đồ nhi Lộ Xung... bái kiến ân sư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.