Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2917: Độc sư phá trận (2)




Kim Dương độc công trong cơ thể Thẩm Khuyết nhanh chóng vận chuyển, từ bỏ lồng ánh sáng, bỗng nhiên xông về trước, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi bước.
Tê lạp!
Vừa mới dừng lại, liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới, công kích của hai vị Danh Sư đã xuất hiện ở trước mắt.
Tay trái nhẹ nhàng vạch một cái, đánh Phá Trần Tiêu ra ngoài.
Xì xì xì xì...
Nọc độc cùng chân khí đụng một cái, lập tức xuất hiện hiện tượng hủ thực.
- Không tốt, là kịch độc...
Con ngươi của hai vị Danh Sư co rụt lại, đồng thời lui về phía sau, mà ở lúc này, Lâm Giang Hải đi tới hai mươi bảy bước, đã thả ra độc phấn Hòa Âm Hồng, hai người lui về phía sau, vừa vặn bước vào phạm vi của nó, chân khí hơi dính, lập tức sôi trào lên, giống như thiêu đốt.
Phốc! Phốc!
Hai vị Danh Sư phun ra máu tươi, không để ý tới liên thủ công kích, đồng loạt khoanh chân ngồi dưới đất, điều chỉnh hô hấp.
Trận pháp do các Danh Sư hình thành, hai vị này đột nhiên dừng lại, lập tức bị phá, Hà Quản Vũ thả ra hơn hai mươi loại kịch độc, bốn phía tựa như tạo thành một khu vực chân không, mọi người nhao nhao trốn đi, mỗi người lơ lửng ở trên trăm mét, trong lúc nhất thời thế mà không có người dám tới.
- Cái này...
Nhìn thấy nguy cơ trước mắt được giải quyết, ba Độc sư hai mặt nhìn nhau, nắm đấm siết chặt.
Bọn họ biết thực lực của mình rất rõ ràng, cho dù có độc, nhưng đối phương nắm giữ Thiên Vân Thánh Thủy, vừa rồi loại tình huống kia, tiếp tục nữa, khẳng định sớm đã bị trọng thương, khó mà trốn thoát.
Mà bây giờ, nghe theo Trương sư an bài, không chỉ tránh đi Thánh Thủy công kích, còn độc hai vị Danh Sư mất đi sức chiến đấu, một đám Danh Sư sợ hãi lui về phía sau không dám tới... Phần chiến tích này truyền đi, tuyệt đối có thể làm cho cả Độc điện mở mày mở mặt!
- Trương sư...
Ba người nhịn không được nữa nhìn lại, tràn đầy khó tin.
Đối phương muốn bọn họ làm như thế nào, bọn họ liền làm như thế đó, nhưng tại sao phải làm như vậy, thì không chút nào hiểu.
- Vừa rồi vây công hết thảy có mười sáu vị Danh Sư cửu tinh, trong đó ba vị là trong mười năm gần đây mới khảo hạch hoàn thành, bất kể tâm cảnh hay thực lực đều có chút chênh lệch, còn lại có bảy người từng cùng Dị Linh tộc đối chiến bị ám thương, đến bây giờ còn không có triệt để khôi phục. Còn có bốn vị là trung tâm trận pháp, không thể di chuyển nhanh chóng... Thẩm Khuyết tiến lên hai mươi bước, vị trí kia vừa lúc là trận nhãn của ba vị Danh Sư cửu tinh tân tấn cùng bảy người có ám thương, phóng thích nọc độc, sẽ để cho trận pháp xuất hiện bối rối, lực lượng sẽ xuất hiện vấn đề, lúc này Hà Quản Vũ phóng thích kịch độc, ép trung tâm rời đi, trận pháp tự nhiên tán loạn.
Trương Huyền biết bọn họ tò mò, cũng không che giấu:
- Đương nhiên, trận pháp tán loạn, lấy thực lực và ứng biến của bọn hắn, chỉ cần động thủ lần nữa, các ngươi cũng khó mà chống lại, mấu chốt nhất là Lâm Giang Hải tiến lên hai mươi bảy bước... Là vị trí chân khí của bọn họ tụ hợp, Hòa Âm Hồng vừa vặn có thể cùng chân khí giao hòa, phóng thích nhiều như vậy, mặc dù những Danh Sư kia mặt không đổi sắc, trên thực tế tất cả đều trúng độc... lấy thực lực của bọn hắn, ảnh hưởng không lớn, nhưng đã có tác dụng sợ ném chuột vỡ bình, chí ít trong thời gian ngắn không dám tùy tiện công kích!
- Ừm, chỉ như vậy, thời gian vội vàng, suy xét còn chưa đủ chu toàn, cũng chỉ có thể làm như thế!
Trương Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Cái này còn gọi không chu toàn?
- Không đến một cái hô hấp nghĩ ra nhiều như vậy...
- Thời cơ, trận pháp, tình huống đối thủ... Tất cả đều rõ như lòng bàn tay, phân tích không sai một chút, phán đoán không có bất kỳ sai lầm... Cái này, cái này... Là vừa rồi ngươi liếc mắt nhìn ra, cũng phân tích ra được?
Đám người Thẩm Khuyết run rẩy, giống như gặp quỷ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.