Lông mày Trầm Bích Như nhăn lại, đầy lo lắng.
- Sơ hở? Sơ hở gì?
Hàn Quỳnh đầy nghi ngờ.
- Vương Dĩnh này là nữ nhi duy nhất của Vương Hoằng tộc trưởng một trong bốn gia tộc lớn, tính cách mềm yếu, tính tình đơn thuần, rất dễ dàng tin tưởng người khác. Trong năm học sinh của Trương Huyền lão sư, nàng là một người dễ dàng bị công phá nhất.
Trầm Bích Như nói.
“Thực sự như vậy, thật sự Trương Huyền kẽ hở.”
Hàn Quỳnh gật đầu.
Người tu luyện nghịch thiên mà đi. Tính cách quá yếu, cùng người chiến đấu là tương đối thua thiệt.
- Không chỉ như vậy, Vương Dĩnh này lúc nhỏ từng bị thương. Trên đùi mang thương tật, bình thường bước đi không có vấn đề gì, nhưng chiến đấu một trận, sẽ xuất hiện chỗ thiếu hụt. Chuyện này, Vương Hoằng tộc trưởng từng mời các danh y khắp vương thành, ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng từng đích thân đi trị liệu qua, cuối cùng bó tay không làm gì được, phẫn nộ trở về.
Trầm Bích Như biết rất tỉ mỉ về chuyện của Vương Dĩnh chuyện:
- Nói cách khác... chân của Vương Dĩnh này không có cách nào chiến đấu.
- A?
Hàn Quỳnh sửng sốt. Hiển nhiên nàng không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này.
- Về phần Đỗ Lỗi này. Hắn đã từng bái vào môn hạ của Trần Hồng.
- Trần Hồng lão sư? Trần Hồng lão sư trong học viện am hiểu dạy thân pháp sao?
- Ừ, chính là hắn! Đỗ Lỗi là một trong tất cả học sinh có thân pháp hay nhất, tốc độ cực nhanh. Sử dụng người như thế đi đối phó với Vương Dĩnh có thương tích ở chân, không phải sơ hở là cái gì?
Trầm Bích Như nói đến đây lắc đầu:
- Xem ra cuộc tỷ thí này, Vương Dĩnh... nhất định phải thua!
...
- Mong... mong chỉ giáo nhiều hơn!
Trên đài, sắc mặt Vương Dĩnh ửng đỏ, ôm quyền nhìn Đỗ Lỗi trước mắt.
- Chỉ giáo thì không dám nhận. Muốn động thủ liền bắt đầu đi!
Biết mình gánh vác trọng trách phải giành thắng lợi, Đỗ Lỗi nhướng mày, bàn chân đạp một cái, ép sát mặt đất lại vọt tới.
Tốc độ bay nhanh, giống như mũi tên rời cung.
- Thật nhanh!
- Hắn thật sự là võ giả tam trọng sao? Cho dù là cường giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, cũng không có tốc độ nhanh như vậy?
- Chiêu này gọi là Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, là tuyệt kỹ thành danh của Lục lão sư. Không nghĩ tới Lục lão sư thật sự hào phóng, chiêu này cũng truyền thụ!
- Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ? Bí tịch thân pháp cao nhất của Hồng Thiên học viện sao? Cho dù trong Thiên Huyền vương quốc cũng phải tính là tuyệt kỹ?
- Không sai!
- Ta nằm mơ cũng mong có được chiêu này. Nếu như ta có thể học được thì tốt biết bao. Vương Dĩnh này sợ rằng phải rơi vào khổ chiến!
...
Trong các học viên không ít người nhận ra chiêu số của Đỗ Lỗi, khiếp sợ không thôi.
Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ là tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại trong bộ pháp. Lục lão sư từng dựa vào bộ thân pháp này, chiến thắng qua không ít cường giả. Ai cũng không nghĩ tới, hắn lại truyền cho Đỗ Lỗi.
Tuy rằng hắn chỉ học được một phần đơn giản nhất, nhưng cường giả cùng cấp bậc cũng không có thể chống lại.
Huống gì chân Vương Dĩnh này vốn có chỗ thiếu hụt, tu vi lại chỉ có Đan Điền cảnh.
Khác với sự chấn động kinh ngạc của mọi người, nhìn thấy được Đỗ Lỗi nhanh chóng tấn công tới, Vương Dĩnh ngọc cắn răng một cái, thân thể mềm mại chuyển một cái, lại tránh khỏi.
- Hắc hắc, có thể tránh được một chiêu. Xem nàng có thể tránh thoát được mấy chiêu!
Thấy nàng có thể tránh thoát được công kích nhanh chóng của mình, Đỗ Lỗi hiển nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ có điều, hắn cũng không quá để ý, lạnh lùng cười. Chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra. Tốc độ toàn thân càng lúc càng nhanh. Trên đài dường như xuất hiện huyễn ảnh.
Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ khi nhanh nhất có thể xuất hiện chín ảo ảnh, khiến người ta khó phân biệt thật hay giả, không có cách nào tránh né, khó lòng phòng bị.
Tuy rằng Đỗ Lỗi còn cách chín ảo ảnh rất xa, toàn lực vận chuyển, bóng người lại hư ảo, khiến người ta có phần không phân biệt rõ được.
- Quá mạnh mẽ!
- Tốc độ nhanh như vậy, mọi người nhìn không thấy, đánh như thế nào?
Khóe miệng tất cả học viên đều co giật. Tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, tất cả đều không nhịn được lắc đầu.
Dựa vào thực lực của bọn họ, nhìn còn không nhìn thấy được, đánh như thế nào?
- Đỗ Lỗi thắng chắc!
Vương Siêu lại nở nụ cười.
Liên tục hai lần bị mất mặc, khiến cho hắn cũng có chút bóng ma trong lòng. Chỉ có điều nhìn thấy được Đỗ Lỗi không bị người lừa dối giống như Khổng Kiệt, vừa bắt đầu lại động thủ, cũng không có không đáng tin cậy như Mạc Hiểu, lúc này hắn mới yên lòng.
Đường đường là cường giả Chân Khí cảnh, ra tay toàn lực, đối phó với một tiểu cô nương Đan Điền cảnh trên đùi có vấn đề, như vậy còn không thắng được, thật sự lại mất mặt.
- Đúng vậy, tốc độ nhanh như vậy, cho dù là ta ép cảnh giới xuống thấp cùng đối chiến, cũng rất khó phá giải, huống gì là tiểu nha đầu này.
Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, đột nhiên mỉm cười:
- Ngươi xem, Vương Dĩnh kia muốn động thủ...
Vương Siêu nhìn sang, quả nhiên thấy Vương Dĩnh giơ chân phải lên, trên mặt do dự, hình như không biết nên công kích thế nào.
- Ha ha, đối phó với loại thân pháp nhanh chóng như vậy, đáng lẽ phải lấy chiêu số từ tay. Dù sao tay càng linh hoạt hơn chân! Chân rõ ràng có thương tích, còn muốn sử dụng chân. Thực sự là ngốc. Có thể đá trúng mới là lạ...
Lạnh lùng cười, Vương Siêu đang muốn tiếp tục chế giễu, chỉ thấy nữ tử quay trước mắt hư ảo bóng người đạp tới.
Ầm!
Nụ cười giễu cợt còn chưa có hoàn toàn nở ra, Vương Siêu liền thấy bóng người hư ảo trước mắt đột nhiên ngừng lại. Sắc mặt Đỗ Lỗi nhất thời đỏ lên, bay ngược hơn mười thước, nặng nề ngã trên mặt đất, mở miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
- Đỗ Lỗi này... Thật ngại quá, ta đã cố gắng khống chế lức, vẫn là dùng lực quá lớn...
Vương Dĩnh luống cuống tay chân, vẻ mặt áy náy, xấu hổ sắp muốn khóc.