Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 287: Ta Thua (1)




Chỗ vị trí chủ trì của các lão sư.
Vương Siêu ngồi ở trong đó, lưng thẳng tắp, thần thái ngạo nghễ, giống như một cây trường thương muốn đâm thủng trời cao.
- Xem ra Trương Huyền này là bình sứt không sợ mẻ. Người khác so đấu, đều vừa ra tay cho người mạnh nhất lên, đánh thắng sẽ tăng thêm tự tin cho người phía sau. Hắn lại hay rồi. Vừa bắt đầu lại phái ra một kẻ tệ hại như thế. Đây không phải chịu thua, thì là làm gì?
Hồng Hạo trưởng lão ở một bên vuốt râu, vẻ mặt hưng phấn.
Sau khi Hồng Thiên lâu của hắn bị Trương Huyền nói ra chuyện làm giả, kinh doanh ảm đạm, cách đóng cửa cũng không kém là bao nhiêu. Trong lòng hắn hận không thể sớm lột da người này.
Nếu không phải sợ mình ra tay bị học viện điều tra ra, sau đó kinh doanh càng không làm nổi, khẳng định hắn đã sớm động thủ.
- Tiểu tử võ giả nhất trọng hậu kỳ đối đầu với võ giả tam trọng... hoàn toàn không có thể so sánh!
Đầu Vương Siêu nâng lên, mang theo hào khí chỉ điểm giang sơn:
- Hơn nữa, Khổng Kiệt từ nhỏ tu luyện thiết chưởng, lực công kích siêu cường, thuộc về loại thiên tài công kích điên cuồng. Hắn ra tay, sợ rằng Viên Đào này ngay cả mười lần hít thở cũng không kiên trì nổi, sẽ rơi xuống lôi đài, lập tức bại trận!
- Tụ Tức cảnh hậu kỳ đại khái nắm giữ lực lượng 90 cân. Chân Khí cảnh sơ kỳ, có 300 cân. Chênh lệch nhiều gấp ba, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Đừng nói mười lần hít thở. Ta thấy có thể kiên trì được ba lần hít thở hay không cũng rất khó nói!
Hồng Hạo trưởng lão cười nói.
- Không sai, nếu như ngay từ lúc đầu Khổng Kiệt lại xuất thủ, người này cũng chính là một quyền thoáng cái đánh bại!
Vương Siêu gật đầu:
- Xem ra, trận đầu không có gì hồi hộp!
- Đúng vậy, đừng nói tới trận đầu. Ta cảm thấy năm trận cũng không có gì hồi hộp cả. Lần này Lục lão sư khẳng định giành thắng lợi, khiến cho vị Trương Huyền này danh tiếng quét ra rác.
Hồng Hạo trưởng lão hừ lạnh.
Làm hại hắn kinh doanh không tốt, hắn đã sớm muốn làm cho đối phương thân bại danh liệt.
Trước đó, hắn đã đặc biệt đi tìm Lục Tầm. Nếu không phải là hắn trợ giúp, cũng không có khả năng có Sư giả bình trắc ngày hôm nay.
Chỉ cần Trương Huyền này thất bại, hắn có rất nhiều loại phương pháp, khiến cho đối phương sau này hối hận về tất cả những gì đã làm ở Hồng Thiên lâu.
- Bắt đầu!
Không biết hắn nghĩ những điều này, Vương Siêu đáp một tiếng, gật đầu.
Đối với Khổng Kiệt này, hắn vẫn rất có lòng tin.
Ngày hôm qua hắn giúp Lục Tầm giằng co cả đêm, biết năm học viên mới này tuổi không lớn lắm, nhưng thực lực chân chính lại đáng sợ tới mức nào.
Một đám người cao nhất là Đan Điền cảnh, cũng muốn giành thắng lợi sao?
Đây không phải là nằm mơ sao?
Trong lòng hắn cao hứng, nhìn về phía đài so đấu ngay đằng trước. Chỉ thấy hai học viên mới mặt đối mặt đi tới.
- Khổng học trưởng, mong rằng hạ thủ lưu tình...
Sau một khắc, tiếng Viên Đào cầu xin vang lên. Vừa nghe hắn nói như thế, hai người thiếu chút nữa phun ra nước bọt, cười ngất.
Tiếng của Viên Đào không lớn, nhưng bọn họ đều là cao thủ, tai thính mắt tinh, nghe thấy tất cả rõ ràng.
- Còn chưa có ra tay đã sợ, so tài cái rắm!
- Binh không chiến đấu đã khuất phục người. Học sinh của Lục lão sư quả nhiên lợi hại...
Hai mắt Hồng Hạo trưởng lão tỏa ra ánh sáng.
Thấy không, cảnh giới dạy học sinh cao nhất, không phải là học sinh chiến đấu thật lợi hại, mà là vừa ra trận, học sinh của đối phương lại bị dọa tới tê liệt...
Đây mới là cường giả!
Đây mới thật sự là lão sư minh tinh!
Ngươi một lão sư cấp thấp, còn kém cách xa vạn dặm!
- Xem ra, người này sẽ chủ động chịu thua... A?
Nghe được lời hai người nói chuyện, Vương Siêu cũng gật đầu. Hắn đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên toàn thân giống như là bị người ta bóp cổ, âm thanh mắc kẹt ở trong cổ họng, sắp nghẹn chết.
- Sao thế?
Đang đắc ý, Hồng Hạo trưởng lão không nhìn thấy cảnh tượng ở trên đài so đấu. Lúc này nghe giọng điệu Vương Siêu quái dị, hắn sốt ruột vội vàng ngẩng đầu lên. Vừa nhìn tới, hắn cũng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Chỉ thấy Viên Đào, kẻ mà bọn họ cho rằng phải thua không thể nghi ngờ, đang đứng ở trên đài so đấu, vỗ nhẹ vào y phục trên người, bộ dạng anh hùng vô địch. Mà vị Khổng Kiệt lực công kích sức lực mạnh mẽ, chẳng biết từ lúc nào đã nằm ở dưới lôi đài, mắt trợn trắng, tự nhiên ngất đi.
- Đây là... chuyện gì xảy ra vậy?
Hai bên so tài, chỉ cần có một bên rơi xuống lôi đài, là đại biểu thua, Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
Thế nào nháy mắt một cái, ngôi sao mới Chân Khí cảnh này vốn có dự định diễu võ dương oai, thoáng cái thể hiện hùng phong, đã bị đánh cho trợn trừng mắt?
Thật sự là chưa đến ba lần hít thở lại kết thúc trận thi đấu. Nhưng... thế nào lại là kết quả này?
Hồng Hạo trưởng lão đều cảm thấy sắp phát điên rồi.
- Tên ngu xuẩn này...
Vẻ mặt đờ ra, Vương Siêu gầm lên giận dữ, hận không thể đánh chết Khổng Kiệt này.
Ngươi có lực công kích mạnh như vậy, thực lực lợi hại như vậy, nói vô nghĩa với hắn làm cái gì... Trực tiếp ra tay không phải tốt sao? Lúc này thì hay rồi. Còn chưa kịp thể hiện ra thiết chưởng, đã bị đánh tới cha ruột cũng không nhận ra...
- Ngươi... đánh lén, chơi xấu!
Ở phía đối diện Chu Hồng rít gào.
Có chuyện so tài như vậy sao?
Một khắc trước còn nói rất hay, muốn chịu thua. Sau một khắc lại một quyền đánh tới. Cũng thật sự không có phong độ cao thủ đi?
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới trước đây đi truyền tin tức, bị đánh thành bộ dạng như vậy, khóe miệng hắn không nhịn được nhất thời co rút.
Dường như... học sinh môn hạ ủa vị Trương lão sư này... không có một người nào có phong độ cao thủ...
- Đánh lén? So tài cũng đã bắt đầu, bất kỳ kẻ nào đều có thể công kích. Làm sao có thể gọi là đánh lén? Nếu như hắn muốn động thủ với ta, ta cũng không ngại!
Lười để ý tới đối phương kêu gào, Viên Đào vung ống tay áo, mang theo khí chất cao thủ, trong mắt đầy khinh bỉ:
- Muốn trách thì trách chính hắn. Ngay cả một quyền cũng không chịu nổi, quá yếu!
- Quá yếu?
- Loại đánh lén này, cho dù cường thịnh mấy đi nữa cũng không chống đỡ được...
- Nói đánh lén thành quang minh chính đại như vậy. Sao có người có thể không biết xấu hổ đến thế?
...
Nghe được lời nói vô cùng khí thế của hắn, tất cả người xem thi đấu khóe miệng co giật.
Người khác đánh lén, cho dù thắng, cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn. Người này thì hay rồi, lẽ thẳng khí hùng, chiếm lấy sơn hà như vậy...
Con bà nhà ngươi!
Mặt mũi đâu?
- Lão sư, có tính là ta chiến thắng không?
Chắp hai tay ở sau lưng, Viên Đào nhìn về phía lão sư trọng tài.
- Cái này... chiến thắng!
Vị lão sư này quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện vị Khổng Kiệt này bị một quyền đánh trúng đầu, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn cũng không thể tỉnh lại. Hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn chủ trì cuộc so tài của học viên mới không biết bao nhiêu năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Nếu nói đánh lén, cuộc so tài đã bắt đầu. Là bản thân ngươi không chú ý, bị người đánh bại cũng không oán được người khác.
Nếu không nói đánh lén, rất rõ ràng không phải là chiến đấu bình thường...
- Hừ!
Nhìn thấy được một đệ tử vốn nắm chắc phần thắng, lên đài so đấu đã bị đánh xuống lôi đài, Lục Tầm thiếu chút nữa tức chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.