Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2651: Thật giả quản gia (thượng) (2)




- Tôn quản gia, Cát trưởng lão người không biết không tội...
Chiêm sư vội vàng tiến lên.
- Ta đã nói với hắn, lão gia nhà chúng ta là ai... Không những không nghe, còn đủ loại nghi ngờ, Tôn Cường ta, từ Thiên Huyền vương quốc đi tới bây giờ, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, còn lần đầu tiên thấy nhân vật phách lối như vậy!
Tôn Cường cười lạnh:
- Nếu như người người đều như vậy, uy nghiêm của Dương sư ở đâu? Uy nghiêm của Tổng bộ Danh Sư đường ở đâu?
- Cái này...
Chiêm sư rầu rĩ.
Danh Sư, mặc dù không cần đùa nghịch uy phong, nhưng thân là chưởng khống giả thực tế của đại lục, thủ lĩnh nhân tộc, phải có địa vị cùng uy nghiêm. Người người đều không tôn sư trọng đạo, không có chỗ kính sợ, cái gọi là sư đạo tôn nghiêm, sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
- Trừng phạt như thế nào, Tôn quản gia cứ mở miệng là được, chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ không chối từ...
Biết lần này quả thực trách hắn, dù ai cũng không cách nào từ chối, Cát trưởng lão cắn răng.
- Ngươi thân là Danh Sư, ta chỉ là quản gia, mặc dù thay lão gia làm việc, nhưng cũng không có tư cách xử phạt ngươi, nếu không nhất định sẽ trách cứ ta!
Mí mắt vừa nhấc, Tôn Cường khoát tay áo:
- Như vậy đi, thiếu gia nhà chúng ta vừa vặn cần Linh Thạch tuyệt phẩm, nếu như ngươi có thể tìm được, chuyện này coi như thôi! Yên tâm, ta sẽ cho các đồ vật giá cả tương đương, tiến hành hối đoái, sẽ không cưỡng ép mua bán, càng sẽ không bắt chẹt!
Đi theo sau lưng thiếu gia, tiếp xúc cấp bậc Danh Sư càng ngày càng cao, đối với một chút quy củ cũng biết.
Hắn dựa dẫm uy danh của lão gia, mặc dù có thể để cho Danh Sư bát tinh tôn trọng kính sợ, nhưng bản thân không phải Danh Sư, còn không có tư cách xử phạt loại cường giả cấp bậc này.
- Cái này đơn giản...
Nghe được đồng giá hối đoái Linh Thạch tuyệt phẩm, Cát trưởng lão lập tức thở phào nhẹ nhõm, cổ tay khẽ đảo, một cái hộp ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay:
- Đây là năm viên Linh Thạch tuyệt phẩm, coi như ta thay hành động của nghiệt đồ xin lỗi, xin Tôn quản gia nhận lấy, còn sau này muốn giao dịch, trực tiếp tìm ta là được, chỉ cần số lượng không cao hơn năm mươi viên, hẳn là đều có thể giải quyết!
- Ngươi rất thức thời!
Nhận lấy hộp ngọc, Tôn Cường thoả mãn nhẹ gật đầu.
Lần này đi ra, mục đích đúng là vì Linh Thạch tuyệt phẩm, đối phương không chỉ đưa tặng, còn tùy tiện giao dịch, để hắn rất thỏa mãn, đồng thời trong lòng cảm khái lão gia tên tuổi vang dội. Không phải tra ra lão gia chúc phúc, đừng nói linh thạch, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không ra được.
- Tôn quản gia, không biết Dương sư đạt đến thực lực gì, người lại ở chỗ nào?
Thấy đã hóa giải mâu thuẫn, Chiêm sư cười cười, đi tới trước mặt.
Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng, đỉnh thiên lập địa, thực sự là đáng sợ, chẳng lẽ Dương sư thật đạt đến loại cảnh giới quỷ thần khó lường kia?
- Lão gia nhà chúng ta, từ trước tới nay thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, xem như ta, muốn gặp được cũng rất khó, thực lực cụ thể, mặc dù không biết, nhưng sâu không lường được... Không người có thể địch!
Nói đến lão gia, con mắt của Tôn Cường có ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn đầy kích động. Lão gia thực lực mạnh, mấu chốt người còn hòa ái, để hắn tràn đầy tôn sùng.
- Dương sư quả thực khiến người khâm phục...
Chiêm sư nhẹ gật đầu, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một vị trưởng lão giống như nhận được tin tức, vẻ mặt kỳ lạ vội vàng đi tới.
- Chiêm sư, bên ngoài có người muốn gặp ngươi...
- Gặp ta?
Chiêm sư nhíu mày:
- Người nào?
Thân là Thánh Tử điện quyền điện chủ, cường giả Thánh Vực cửu trọng, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện thấy. Liếc mắt nhìn Tôn Cường, khóe miệng vị trưởng lão này co quắp một cái, mang theo xấu hổ:
- Hắn nói là... quản gia của Dương sư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.