Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2632: Cứu chữa Liêu trưởng lão (1)




Chấn kinh một lát, ngay sau đó hiểu được.
Cũng không phải thực lực của Trương Huyền mạnh mẽ hơn hắn, mà là hoa sen này bị hắn cùng Thanh Long thú đối công một lần, sắp vỡ vụn, kiếm khí của đối phương lại vừa vặn tìm được chỗ yếu kém nhất, lúc này mới bốn lạng gạt ngàn cân, một lần đánh tan.
Dù vậy, cũng rất lợi hại.
Đóa hoa sen bất ngờ xuất hiện này, ngay cả hắn cũng không tìm ra chỗ bạc nhược, đối phương lại liếc mắt nhìn ra, hơn nữa cách xa như vậy dùng kiếm khí đánh cho không sai chút nào, không thương tổn đến Liêu trưởng lão ở bên trong, nhãn lực, lực khống chế... Đã đạt đến mức làm người nghe kinh hãi.
Trong lòng bội phục, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Trương Huyền trên mặt đất, cũng không vì bổ ra hoa sen mà hưng phấn, ngược lại vẻ mặt trở nên trắng, mày nhăn lại.
- Ừm? Xảy ra chuyện gì!
- Cái hoa sen này thật quỷ dị...
Đang muốn hỏi thăm một chút, hoa sen này đến cùng là chuyện gì xảy ra, liền nghe phía dưới kinh ngạc thảo luận, vội vàng nhìn, ngay sau đó nhìn thấy đóa hoa bị bổ ra, biến thành sương mù, lần nữa dọc theo bên ngoài thân Liêu trưởng lão chui vào trong cơ thể, tựa như có sinh mệnh.
- Hừ!
Trương Huyền hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay nhiều ra mấy chục cây châm bạc, bỗng nhiên run lên.
Ô ô ô ô!
Châm bạc phá vỡ không khí, rơi vào rất nhiều huyệt đạo trên người Liêu trưởng lão, sương mù đang chui vào trong cơ thể, gặp phải những ngân châm này, phảng phất như thấy được khắc tinh, phát ra thanh âm xì xì, ngừng lại, lại không cách nào đi vào.
Hô!
Lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay một cái, vồ Liêu trưởng lão ở trên không xuống, lần nữa đặt ở trên cáng cứu thương, đồng thời ngón tay nhẹ nhàng điểm mi tâm đối phương một cái.
- Khụ khụ...
Một hồi ho kịch liệt, Liêu trưởng lão mở mắt, phun ra một ngụm máu đen, từ trên cáng cứu thương ngồi dậy, ngay sau đó đám người liền nghe trong cơ thể hắn đôm đốp vang vọng, tựa như pháo nổ.
- Đây là...
Lông mày nhảy một cái, Bạch Vũ mở to hai mắt nhìn:
- Muốn đột phá?
Tình huống vị lão hữu này của mình, hắn biết rất rõ ràng, bị hỏa độc xâm nhập, sinh cơ trong cơ thể cắt đứt, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, coi như y thuật của hắn thông huyền, muốn cứu chữa cũng làm không được...
Không nghĩ tới, người này chỉ ghim mấy châm, ở mi tâm điểm một cái, liền muốn đột phá... Không nhìn lầm chứ?
Ầm ầm!
Chấn kinh còn không có kết thúc, liền nghe Liêu trưởng lão vừa mới tỉnh táo, trong cơ thể liên tiếp nổ mạnh, ngay sau đó tu vi từng tầng từng tầng đột phá, một lát sau liền từ Thánh Vực thất trọng trung kỳ, đạt đến đỉnh phong.
Dù vậy, tốc độ vẫn không giảm, ràng buộc Nhập Hư cảnh đỉnh phong, hơn mười hô hấp liền phá vỡ, trong chốc lát, gió nổi mây phun, lĩnh vực Động Hư cảnh từ chung quanh thân thể hắn phân tán ra bốn phía. Lúc này mới chậm chạp ngừng lại, tu vi từ từ củng cố.
Nửa bước Động Hư cảnh!
Trực tiếp từ Nhập Hư cảnh trung kỳ, đạt đến nửa bước Động Hư, loại tốc độ tấn cấp này, quả thực chưa bao giờ thấy qua.
Khóe miệng Bạch Vũ co giật.
Vị lão hữu này, từ khi trúng độc, tu vi liền không có tiến bộ qua, mấy trăm năm, đều đình trệ ở Nhập Hư cảnh trung kỳ, làm sao cũng không nghĩ đến, hiện tại trực tiếp đột phá, hơn nữa thế như chẻ tre, hung mãnh như vậy!
- Ta...
Hắn khiếp sợ nói không ra lời, Liêu trưởng lão cũng ngồi tại nguyên chỗ, nhìn lấy lực lượng trong cơ thể sôi trào, mặt mũi ngẩn người.
Trước khi hôn mê, trong cơ thể sinh cơ tán loạn, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, mở mắt ra, không chỉ triệt để khôi phục, còn tu vi tràn đầy, lập tức đột phá...
Hắn cũng hoài nghi có phải đang nằm mơ hay không.
Đùng!
Quất bản thân một bạt tai, trên mặt đau rát.
- Ta còn sống?
Nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống, thân thể kích động không ngừng run rẩy.
Đã bao nhiêu năm, một mực quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, vốn cho rằng, lần này tai kiếp khó thoát, nằm mộng cũng nghĩ không ra, không chỉ giải quyết tai hoạ ngầm, còn đột phá tu vi.
Thân thể nhoáng một cái, từ trên cáng cứu thương bay xuống, mấy bước đi tới trước mặt Trương Huyền, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
- Cảm ơn ân cứu mạng của Trương sư...
Mặc dù vừa rồi một mực nằm ở hôn mê, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thời khắc này sắc mặt Trương sư tái nhợt, thân thể run rẩy, chỉ biết nhất định bỏ ra đánh đổi cực lớn, mới để cho hắn khôi phục.
- Không cần khách khí... Ta cũng không có nắm chắc quá lớn, may mắn thành công...
Mỉm cười, Trương Huyền cũng không chịu nổi, phù phù một tiếng té ngã trên đất.
Lần này, cũng không phải ngụy trang.
Mới vừa thi triển xong Nhất Kiếm Phá Hải, chân khí trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, còn chưa kịp khôi phục, liền giúp đối phương giải quyết Âm Sương hỏa độc, mặc dù có Linh Thạch tuyệt phẩm hấp thu, cũng cảm thấy tinh khí thần tiêu hao không sai biệt lắm, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.
- Trương sư...
Vội vàng lao đến, đỡ lấy hắn, Liêu trưởng lão tràn đầy lo lắng.
Hô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.