Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 260: Thử thách (2)




Trương Huyền có chút động tâm, không nhịn được nhìn sang.
Hắn tuy rằng đã đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng, cũng chỉ là sơ cấp nhất. Trà này hữu dụng, có lẽ lại có thể khiến cho hắn cảm nhận được trung cấp thậm chí càng cao.
Điền lão vẫn chưa trả lời, mà vẫy tay:
- Để cho bọn họ cùng vào đi!
Quản gia Điền Cương gật đầu lui ra ngoài. Thời gian không lâu, có mấy người đi đến.
Đó chính là đám người Điền Long, Lục Tầm, Vương Siêu cùng với Hoàng Ngữ, Bạch Tốn.
- Lục Tầm ra mắt Điền lão!
Đi vào gian phòng, Lục Tầm bước lên trước, ôm quyền khom người.
- Ừ, đều ngồi đi! Ngươi và vị Trương lão sư này đều là lão sư kiệt xuất của Hồng Thiên học viện. Đáng tiếc trà chỉ có một chén, cho nên, cũng chỉ có thể thử thách. Như vậy đi, ta ra đề mục cho các ngươi. Hai người so tài, ai thắng, ai lại có tư cách uống trà. Lưu Lăng, ta nói có được không?
Để cho đám người Lục Tầm ngồi xuống, Điền lão nhìn về phía Lưu sư.
Hắn nói là uống trà, thật ra chỉ cần không ngốc, đều có thể nghe hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Hóa ra lão già này thử thách là giả, là muốn tạo điều kiện cho Lục Tầm...”
Nhìn đến đây, Trương Huyền làm sao có thể không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng không rõ đám người Lưu sư vì sao đột nhiên khách khí đối với hắn như vậy, nhưng lúc này hắn cũng đoán đúng. Nhất định là muốn nhận mình làm học đồ. Nếu không đường đường là ba đại danh sư ăn no rửng mỡ, dây dưa với một lão sư cấp thấp như mình sao?
Chuyện này phát sinh ở trang viên của Điền gia. Điền lão làm chủ nhân, nếu muốn nói không biết, tuyệt đối là không có khả năng.
Cho nên, cái gọi là uống trà là giả. Có thể là cố ý gây khó dễ cho mình, để cho Lục Tầm biểu hiện tốt một chút, một lần nữa thu được sự coi trọng của Lưu sư.
Trương Huyền cũng không có ý định làm học đồ của Lưu sư. Chỉ có điều, đối phương tới đây tuyển chọn, vẫn khiến cho trong lòng hắn âm thầm khó chịu, có loại cảm giác giống như chui lồng sắt bị đối phương đùa bỡn.
Chỉ có điều, hiện tại hắn lại không thể cự tuyệt.
Sau chuyện đánh giá sư giả truyền ra, hắn vẫn bị người ta lấy ra so sánh với Lục Tầm. Thoạt nhìn là tranh đoạt một chén trà, trên thực tế lại tranh đoạt tư cách học đồ của Lưu sư. Một khi từ chối, nhất định sẽ bị dán lên cái mác khiếp sợ.
Lục Tầm này khẳng định càng dương dương tự đắc.
Trương Huyền cũng nghe được ý tứ, Lưu Lăng tất nhiên cũng nghe được. Hắn nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
Rất hiển nhiên, Điền lão quyết định như vậy, cho dù là hắn cũng không nghĩ tới.
Chỉ có điều, nếu Điền lão sư mở miệng, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng:
- Được!
Lưu sư, Trương Huyền đều có chút mất hứng. Thật ra Điền lão cũng vô cùng phiền muộn.
Trước đó Lưu sư viết thư cho hắn, quả thật có nhắc tới Lục Tầm, rõ ràng có ý định thu làm học đồ. Chính vì vậy, hắn mới đặc biệt mời tới, cố ý chuẩn bị thêm một chén trà, đợi hắn qua, giả vờ sát hạch, trên thực tế là để tiện giới thiệu.
Ai biết... Lục Tầm không qua, Trương Huyền tới trước.
Hơn nữa nhìn thái độ của Lưu sư, chắc là coi trọng vị Trương lão sư này, bỏ qua Lục Tầm, khiến cho chuẩn bị của hắn trước đó đều thất bại. Hắn tự nhiên có chút mất hứng.
Cho nên hắn mới tạm thời đưa ra thử thách này.
Nếu không, đã sớm nói với Lục Tầm, kết quả lại để cho đối phương không có cách nào trở thành học đồ, chẳng phải rất mất mặt sao?
- Lục Tầm nghe theo an bài của Điền lão!
Cũng hiểu rõ ý của đối phương, sắc mặt Lục Tầm vui vẻ, ôm quyền mở miệng.
- Nếu muốn thử thách, chung quy phải có nội dung. Không biết thử thách cái gì?
Biết không có thể từ chối, Trương Huyền cũng không lại rầu rĩ nữa.
- Các ngươi là vì uống trà, đương nhiên phải thảo luận về trà đạo!
Điền Long ở một bên bực bội nói.
- Trà đạo?
Trương Huyền nhíu mày.
- Trương lão sư chưa bao giờ tiếp xúc qua trà đạo, thử thách trà đạo, khó tránh khỏi có phần bất công!
Hoàng Ngữ có chút không nhịn được, mở miệng.
Nàng và vị Trương lão sư này tiếp xúc tương đối nhiều. Đối phương là đại sư thư họa, đối với trà đạo lại hoàn toàn không biết gì cả. Thậm chí trước lần nói chuyện ngày hôm nay, hắn nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Thử thách người hoàn toàn không biết gì về trà đạo?
Đây không phải là cố ý gây khó dễ sao?
Hơn nữa, theo nàng biết, Lục Tầm lại từng đặc biệt học qua trà đạo. Tuy rằng không bằng Điền Long, nhưng thật sự từng nghe Điền lão truyền thụ. Chí ít có thể pha ra nước trà nhất cảnh... Loại sát hạch này, cho dù là người mù, cũng có thể nhìn ra sự không công bằng.
- Muốn trở thành danh sư học đồ, biết nhiều kiến thức là tất nhiên. Các loại chức nghiệp chắc hẳn phải đều có đọc lướt qua... Trà đạo thân là một trong những chức nghiệp trong cửu lưu, thịnh hành trong toàn bộ vương quốc, làm sao có thể không biết, không hiểu? Nếu như, Trương lão sư thật sự cái gì cũng không biết, vậy thật ngại quá, chén trà này không thể làm gì khác hơn là ta uống...
Lục Tầm khẽ cười, ánh mắt lộ ra tự tin, trên mặt đầy vẻ nho nhã.
Thằng nhóc, đấu với ta sao? Xem ta có đánh chết ngươi hay không.
- Không sai, nếu như ngay cả trà đạo cũng không biết, còn làm danh sư học đồ cái gì? Chủ động chịu thua là được, tránh khỏi mất mặt xấu hổ!
Vương Siêu mở miệng.
Vừa rồi mất mặt, tìm được cơ hội, hắn lập tức trả thù một câu.
- Được rồi, tuy rằng hôm nay ta mới nghe nói tới trà đạo. Chỉ có điều, có thể lập tức học tập. Muốn thử thách thế nào, trực tiếp bắt đầu đi!
Nhìn thấy được bộ dạng rắm thối của đối phương, Trương Huyền lắc đầu.
Đã có người muốn bị đánh vào mặt, vậy hắn sẽ hung hăng tát một cái.
Tuy rằng ngày hôm nay hắn mới nghe nói tới trà đạo, nhưng trong tàng thư khố của vương quốc, sách liên quan tới trà đạo tròn bảy, tám giá sách, ước chừng hơn vạn quyển.
Trước đó, hắn chỉ thu vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, vẫn chưa quan sát, học tập. Hiện tại... đến lúc xem rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.