Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2571: Ngươi tại sao không phải em rể ta! (2)




Hắn gặp qua không ít đè thấp khí tức, nhưng ở dưới Minh Lý Chi Nhãn, đều sẽ lộ ra nguyên hình, lộ rõ, bí pháp này của đối phương, ngay cả mình cũng nhìn không ra, có thể xưng kinh khủng.
- Đây là tổ tiên sáng tạo ra bí pháp, dùng để sáng tạo không gian gấp, phong ấn lực lượng, thần thức cũng dò xét không ra!
Thấy ánh mắt mọi người khiếp sợ, Lạc Huyền Thanh giải thích.
- Ừm!
Trong lòng khen ngợi, Trương Huyền nhẹ gật đầu, dặn dò một tiếng:
- Sau khi đi vào, mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không thể vận dụng lực lượng, nếu không, lực lượng càng mạnh, gặp phải bài xích sẽ càng lợi hại!
Không gian trước mắt này, giống như khối gỗ nổi trên nước, ép càng hung ác, tốc độ bắn lên sẽ càng nhanh, lực lượng phản kích sẽ càng lớn. Chỉ có lực lượng người bình thường, tiến vào bên trong, mới sẽ không bị công kích.
- Ừm!
Lạc Huyền Thanh nhẹ gật đầu, cắn răng một cái đi thẳng về phía trước. Phong ấn tu vi, quả nhiên không có gặp phải công kích, có điều mới đi mấy bước, vẻ mặt liền trở nên trắng bệch, hình như gặp đồ vật khó tin gì, mang theo sợ hãi.
- Tuyệt đối không nên thả ra phong ấn...
Thấy hắn như vậy, Trương Huyền nhíu mày.
Bất quá lời còn chưa dứt, liền thấy vị anh vợ này không nhịn được nữa, chân khí trong cơ thể phun ra ngoài.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang kịch liệt, giống như Viên Hiểu vừa rồi, ngã bay ra ngoài, khóe miệng tràn đầy máu tươi, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
- Lạc huynh...
Vội vàng đi tới trước mặt, lấy ra một viên thuốc chữa thương ẩn chứa Thiên Đạo chân khí đưa tới. Ăn dược vật vào, thương thế dịu đi một chút, Lạc Huyền Thanh mở mắt ra, lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ áy náy.
- Ta không sao...
- Vừa rồi đã dặn dò, không thể thả ra lực lượng, sao ngươi...
Trương Huyền nhíu mày.
Hắn đã nói, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải áp chế tu vi, không được phóng ra, lúc này mới đi vào hai ba cái hô hấp, liền bị ném ra... Tâm tính quá không trầm ổn đi!
- Bên trong có huyễn cảnh, ta nhìn thấy... Có người bắt nạt muội muội ta, cho nên nhịn không được!
Lạc Huyền Thanh có chút xấu hổ.
Lúc đầu nghĩ, đi vào nơi này, nhất định phải khống chế lực lượng của mình, nhưng tận mắt thấy muội muội bị bắt nạt, vẫn còn có chút nhịn không được.
Trương Huyền mỉm cười, không hổ là sủng muội cuồng ma, biết rõ là huyễn cảnh cũng nhịn không được.
- Thực lực của tiểu công chúa lợi hại hơn ngươi nhiều, nàng bị bắt nạt, ngươi ra tay có thể có ích lợi gì?
Bích Hồng Âm ở một bên bĩu môi.
Biểu lộ của đám người Vân Liên Hải cũng giống nhau.
Tiểu công chúa, không chỉ thiên phú mạnh, thực lực bản thân xuất chúng, càng quan trọng hơn là, luyện hóa Tĩnh Không châu, nhất niệm vận chuyển, không gian phong bế, Thánh Vực cửu trọng cũng có thể tuỳ tiện nghiền ép, hắn chỉ là Thánh Vực thất trọng, có thể có ích lợi gì? Coi như muốn bảo vệ, cũng là đối phương bảo vệ ngươi đi?
- Thực lực của ta không bằng muội muội, nhưng mà nếu có người dám khi dễ nàng, ta sẽ liều tính mạng bảo vệ!
Trong mắt Lạc Huyền Thanh mang theo dịu dàng:
- Mẫu thân chết sớm, chỉ có muội muội là để ta lo lắng, quyết không cho phép nàng chịu oan ức!
- Cũng bởi vì như vậy, ngươi mới có địch ý với Trương gia?
Trương Huyền nhìn qua.
- Phải, tiểu thiên tài chó má gì kia của Trương gia, dựa theo thuyết pháp bên ngoài, huyết mạch tinh thuần, quả thực xứng với muội muội ta, nhưng quá tự đại, từ khi thông gia, một lần cũng không có xuất hiện... Quả thực ngạo mạn đến cực điểm, loại người này, làm sao không để cho người ta tức giận?
Lạc Huyền Thanh cũng không phủ nhận, khẽ nói.
- Người này quả thực ngạo mạn!
Nhớ tới gia hỏa cướp bạn gái của mình kia, Trương Huyền cũng một bụng lửa giận, nhịn không được hùa theo. Nếu hắn cùng Lạc Nhược Hi có hôn ước, khẳng định đã sớm hấp tấp chạy ra ngoài, tuyệt sẽ không giống đối phương, tự cho mình thanh cao, giả vờ giả vịt!
- Đúng vậy!
Lạc Huyền Thanh nổi giận đùng đùng:
- Nếu như để ta nhìn thấy, nhất định đập nát đầu của hắn!
- Không sai!
Bàn tay lớn vẫy một cái, Trương Huyền nghĩa chính ngôn từ:
- Tính ta một người, thật muốn nhìn thấy, ta cũng đánh hắn tới răng rơi đầy đất!
- Cái này...
Nhìn hai người lòng đầy căm phẫn, thở phì phò, Viên Hiểu, Bích Hồng Âm hai mặt nhìn nhau, đều có chút choáng váng.
Nhất là nhìn về phía Trương Huyền, tất cả đều như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Lạc Huyền Thanh lo lắng cho muội muội của mình trôi qua không hạnh phúc... Ngươi một ngoại nhân, lẫn vào làm cái gì? Mấu chốt còn tức thành như vậy... Cần gì phải chứ? Viên Hiểu nhịn không được nữa, nhìn lại:
- Khụ khụ, Trương sư, hình như tiểu thiên tài Trương gia không có đắc tội ngươi a?
- Ta...
Trương Huyền sững sờ, nhất thời nghẹn lời:
- Ta là ấm ức thay Lạc... Lạc huynh! Lạc huynh là người tốt như vậy, cũng tức thành như thế, người này tuyệt đối là tiểu nhân vô sỉ, hèn hạ, không biết xấu hổ! Loại người này, thân là Danh Sư, có trách nhiệm giáo huấn một lần, để hắn biết trời cao đất rộng!
- Cái này...
Mọi người nhìn nhau.
Mặc dù nói không có vấn đề gì, nhưng vì sao cảm giác quái như thế nhỉ? Lạc Huyền Thanh cũng sững sờ, nhìn qua, thấy hắn là thật tức giận, mà không phải cố ý làm bộ, trong lòng nhịn không được cảm khái.
- Anh em tốt ah, người tốt như vậy, tại sao không phải em rể của ta chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.