Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2312: Lưu Dương nguy cơ (hạ) (2)




Lưu Dương nhíu mày.
Từ quần áo có thể thấy được là một vị hoàng tử, chẳng qua địa vị không cao, trước đó lúc Sở Thiên Hành giới thiệu, cũng không nói tỉ mỉ qua.
- Tại hạ Sở Tường, là hoàng tử thứ bảy mươi bảy của Thanh Nguyên đế quốc...
Thanh niên cười khổ:
- Ta cùng Trương sư, từng có duyên phận gặp mặt hai lần, được cho là bằng hữu!
Nếu như Trương Huyền ở đây nhất định có thể nhận ra, không phải người khác, chính là Sở Tường gặp phải ở Kinh Hồng sư công hội cùng Luyện Khí sư công hội.
Không nghĩ tới, lại là một vị hoàng tử.
Khó trách, vừa ra tay liền là một viên Tinh Nguyên thượng phẩm.
Lúc trước Trương Huyền đòi Sở Thiên Hành một trăm viên linh thạch trao đổi Trung Thanh Vương, người sau từng nói qua, linh thạch ban thưởng cho hậu bối, trong quốc khố cũng không nhiều.
- Bạn của lão sư, thất kính thất kính!
Lưu Dương đứng dậy.
- Không cần khách khí...
Sở Tường cười gật đầu.
Hai người trò chuyện một hồi, trong lúc đó lại có mấy vị công chúa tới mời rượu, Lưu Dương hết sức cao hứng, uống nhiều mấy chén, mí mắt cảm thấy có chút mơ hồ, thân thể nhoáng một cái, hôn mê bất tỉnh.
- Người đâu, nhốt hắn vào địa lao, cắt đứt truyền tin, khống chế tất cả tin tức!
Sở Thiên Hành đi tới trước mặt, con mắt chợt lóe.
- Vâng!
Mấy hộ vệ đi tới, khóa Lưu Dương lại, mang đi xuống.
- Phụ hoàng, cái này... Đây là có chuyện gì?
Sở Tường sững sờ tại nguyên chỗ.
- Ngươi không cần phải để ý đến!
Sở Thiên Hành khoát tay áo.
- Nhưng... hắn là học sinh của Trương Huyền! Trương sư xông đường thành công, Danh Sư đường cũng sợ hãi, giam giữ học sinh của hắn, ta sợ...
Sở Tường cuống cuồng.
- Đủ rồi! Ngươi bình thường liều lĩnh, che giấu tung tích ở bên ngoài làm loạn thì thôi, chuyện này, ta tự có đúng mực!
Không thèm để ý đối phương, Sở Thiên Hành sải bước đi ra ngoài.
Sở Tường xiết chặt nắm đấm.
Hắn là con trai thứ bảy mươi bảy của Hoàng đế, lại là Tần phi sinh ra, địa vị không cao.
Vì có thể gây chú trọng, cố gắng tu luyện, không chỉ thành Luyện Khí sư thất tinh, tuổi còn trẻ liền đạt đến Thai Anh cảnh...
Vốn cho rằng như vậy có thể được khen ngợi, ai biết...
Bị người hạ độc thủ, Nguyên Thần hao tổn.
Từ ngày đó bắt đầu, hắn mới hiểu được, hoàng gia không tình thân, có chỉ là lợi ích.
Ngay sau đó, mới đổi lại quần áo lụa là, lưu luyến thanh lâu cùng nữ nhân...
Thoạt nhìn phóng đãng ngỗ ngược, trên thực tế đều là giả tượng.
Bởi vì không làm như vậy mà nói, những hoàng tử tranh quyền đoạt thế kia khẳng định sẽ giết chết hắn.
Những thủ đoạn này của các hoàng tử, phụ hoàng không có khả năng không biết...
Nhưng không có khuyên can, để hắn càng thêm nản lòng thoái chí.
Vốn cho rằng lần này quan hệ Trương sư với thân thiết, phụ hoàng sẽ hoàn toàn đổi mới, không nghĩ tới bắt học sinh của đối phương.
Hắn và Trương Huyền gặp qua mấy lần, biết đối phương từ trước tới nay bao che khuyết điểm...
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, phiền phức liền lớn.
- Không thể, phải nói chuyện này cho Trương sư... Nếu như về sau thật sự có hiểu lầm gì đó, cũng có thể giao thiệp tốt hơn...
Híp mắt lại, đã có quyết định.
Thủ đoạn của Trương sư, hắn là tận mắt thấy, tuyệt đối là nhân vật như Thần Long, loại người này chỉ có thể kết giao, quyết không thể đắc tội.
Chẳng biết tại sao phụ hoàng lại muốn bắt học sinh của đối phương, nhưng nhìn bộ dạng, hỏi thăm khẳng định cũng hỏi thăm không ra...
Đã như vậy, không bằng lặng lẽ nói cho Trương sư, về sau nếu hai bên gây ra mâu thuẫn, cũng có thể từ đó hoà giải.
Biết bây giờ không phải là thời điểm nói nhiều, Sở Tường an tĩnh tham gia xong yến hội, lúc này mới ly khai Hoàng cung.
Trở lại chỗ ở của mình, nghỉ ngơi rất lâu, thay đổi y phục, lặng lẽ đi đến Chiến Sư đường.
- Ngươi tìm ai?
Một vị Chiến Sư chặn đường.
- Tại hạ là bạn của Trương sư, đặc biệt tới thăm hỏi!
Sở Tường đưa danh thiếp tới.
- Bạn của Trương sư? Ngươi chờ một chút!
Vị Chiến Sư này giật nảy mình, vội vã cầm danh thiếp đi ra ngoài.
Thời gian không dài, một tên mập theo ở phía sau đi tới.
- Nguyên lai là Sở Tường công tử, tại hạ quản gia Tôn Cường, thiếu chủ đã từng nói qua ngươi... Không biết tới tìm gia thiếu chủ là có chuyện gì?
Tôn Cường cười nhìn qua.
Thấy không phải Trương sư đi ra, Sở Tường có chút nóng nảy, nhịn không được nói:
- Ta có chuyện quan trọng tìm Trương sư, mong quản gia thông báo...
- Thiếu gia nhà ta đang bế quan tu luyện, không thể quấy nhiễu, ta cũng không có cách nào...
Tôn Cường khoát tay áo:
- Công tử có chuyện gì, nói với ta là được, đợi thiếu gia bế quan đi ra, ta lại nói cho hắn
- Cái này...
Thấy đối phương nói như vậy, dừng lại một chút, biết chắc không thấy được Trương sư, Sở Tường đành phải lắc đầu, bố trí cấm chế cách âm:
- Là như vầy, học sinh của Trương sư Lưu Dương... Bị phụ hoàng ta bắt...
- Lưu Dương tiểu thiếu gia bị bắt?
Tôn Cường sững sờ, con mắt lập tức híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.