Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2251: Ba! Ba! Ba! (1)




- Cái vỉ đập ruồi này là làm từ trúc a, vừa mềm lại không có lực lượng, dùng cái này đối kháng Bôn Lôi chưởng?
- Gia hỏa này suy nghĩ có vấn đề?
- Tiêu Đàm là siêu cấp thiên tài của Võ Kỹ Điện, tinh thông võ kỹ tới cực điểm... Dựa theo tình huống bình thường, coi như kém Lăng Hiên, khẳng định cũng có thể chiến một trận, cầm cái vỉ đập ruồi đi lên... Đây là điên rồi sao?
Chứng kiến bộ dạng của Tiêu Đàm, tất cả mọi người bối rối, ngay cả đám người Liêu Điện Chủ cũng khóe miệng co giật, muốn bới tóc.
Đối với Tiêu Đàm, bọn hắn có kỳ vọng thật lớn, kết quả gia hỏa này bị Trương Sư huấn luyện vài ngày, như thế nào cũng biến thành bệnh tâm thần rồi hả?
Cầm Thánh Khí hạ phẩm, thậm chí Bán Thánh khí... còn có thể chịu được, một cái vỉ đập ruồi, hư nhượt không có lực lượng... như vậy cũng dám lên đài, đây là muốn chơi a!
- Ngươi... Xác định dùng cái này luận võ với ta?
Sắc mặt của Lăng Hiên cũng đỏ lên, tức sắp nổ tung.
Chiến Sư trao đổi, trang trọng hơn nữa có uy nghiêm, gia hỏa này thì ngược lại, cầm vỉ đập ruồi tới, quả thực không để vào mắt, cố ý nhục nhã.
- Ân! Nếu như ngươi cảm thấy chịu thiệt, có thể sử dụng binh khí!
Tiêu Đàm gật đầu.
- Ngươi...
Hàm răng cắn khanh khách rung động, Lăng Hiên hất đại thủ lên:
- Không cần, hôm nay ta dùng hai tay giáo huấn ngươi, cho Thanh Nguyên Chiến Sư đường các ngươi biết rõ... Yếu chính là yếu, giày vò nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng!
Rầm ào ào!
Kèm theo hắn nói, một chưởng đánh ra, tiếng sấm vang rền, chân khí như điện, thời gian nháy con mắt, toàn bộ đài tỷ thí đã bị khí tức che kín, tựa hồ đi nhầm một bước sẽ bị công kích, lâm vào bị động.
- Thử xem đi!
Tiêu Đàm lên tiếng, cũng không nhiều lời, giơ vỉ đập ruồi, đánh ra về phía Lôi Đình.
- Muốn chết...
Thấy đối phương thực có can đảm dùng cái đồ chơi này ngạnh kháng Bôn Lôi thủ của hắn, Lăng Hiên nghiến răng, bàn tay cuồn cuộn, mãnh liệt vỗ xuống.
Hắn muốn dùng lực lượng mạnh nhất, một chiêu đánh bại đối phương, để cho đối phương biết rõ... Cái gì là cường giả chân chính.
- Không cần nhìn, thắng bại đã định!
Triệu Nghị Đường chủ lắc đầu.
- Đúng vậy, bôn lôi như điện, chiến lực như cầu vồng, mặc dù chỉ là Thánh Vực nhị trọng trung kỳ, trên thực tế Thánh Vực tam trọng cũng chưa hẳn có thể thắng được, Bán Thánh khí cũng có thể đánh nát ngay tại chỗ... Một cái vỉ đập ruồi... Khẳng định không kiên trì nổi!
Lưu Tần Sơn Đường chủ cũng gật đầu.
- Xem ra năm nay Thanh Nguyên đế quốc, đoán chừng một danh ngạch cũng lấy không được rồi...
Ngụy Thiên Thư Đường chủ nhẹ nhàng cười cười, lời còn chưa dứt, chợt nghe ba… thoáng một phát, thanh âm thanh thúy, vang vọng toàn bộ đại sảnh.
- Làm sao vậy?
Nhịn không được sững sờ, vội vã ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bôn Lôi thủ của Lăng Hiên còn chưa tới trước mặt Tiêu Đàm, đối phương liền một vỉ đập ruồi vỗ vào trên mặt.
Toàn bộ khuôn mặt đỏ từng điểm, tựa như dùng muôi vớt.
- A... Ta muốn giết ngươi!
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới vỉ đập ruồi của đối phương nhanh như vậy, bị đánh mặt, Lăng Hiên tức sắp nổ tung, lại đánh ra một chưởng.
Ba!
Bàn tay còn chưa tới trước mặt đối phương, lần nữa giòn vang, vỉ đập ruồi rơi vào trên mặt.
- Ta...
Lăng Hiên thật muốn nổ, thân thể lóe lên, trên đài lập tức xuất hiện năm cái huyễn ảnh, khiến người ta nhìn không ra đến cùng bao nhiêu cái là thật.
Thân là Chiến Sư, thân kinh bách chiến, tuy bị nảy hai cái, tràn đầy khuất nhục, nhưng cũng biết, vị trước mắt này cho dù giả bộ quái dị, nhưng lực chiến đấu chân chính lại không thể khinh thường, lúc này thi triển ra thân pháp võ kỹ cường đại nhất.
Thất Xảo Huyễn Bộ!
Võ kỹ Thánh Vực trung kỳ, hoàn mỹ thi triển ra, có thể xuất hiện bảy cái huyễn ảnh, khiến người ta phân biệt không thấy chân thật hư giả.
Lực công kích không bằng Bôn Lôi thủ, nhưng danh khí lại vượt xa, từ khi luyện thành, chưa bao giờ thất bại.
- Năm cái huyễn ảnh, đã được hắn tu luyện đến tình trạng xuất thần nhập hóa, ngay cả ta cũng phân biệt không thấy...
Triệu Nghị Đường chủ vuốt râu, đang muốn nói hai câu, vãn hồi chút mặt mũi, chợt nghe phía trước lần nữa Ba… một tiếng.
Vỉ đập ruồi rơi vào trên mặt đối phương.
- A...
Lăng Hiên phát điên, dưới chân gia tốc, huyễn ảnh càng thêm mê mang, khó có thể phân biệt.
Ba! Ba! Ba!
Liên tục ba đập, mỗi một lần đều chuẩn xác vỗ vào trên mặt, tựa hồ huyễn ảnh đối với vị trước mắt này, không có chút ảnh hưởng nào.
- Lăng Hiên, hắn dùng binh khí, ngươi sử dụng kiếm...
Thấy người của mình một mực bị đánh, ngay cả lông của đối phương cũng không có làm bị thương một cây, Chiến Sư của Sùng Viễn Đế Quốc cũng nhịn không được nữa, trong đám người không biết người nào hô một câu.
- Được...
Biết vị trước mắt này không dễ đối phó, cổ tay của Lăng Hiên khẽ đảo, một thanh trường kiếm Thánh Khí hạ phẩm xuất hiện, còn không có thi triển, Kiếm Khí liền giống như cầu vồng kích xạ ra, thời gian nháy con mắt, toàn bộ đài tỷ thí sóng khí cuồn cuộn.
- Hàn Vũ kiếm ý... Là năm Lăng Hiên hai mươi ba tuổi, cảm ngộ đông vũ, bản thân cảm ngộ ra, thi triển một kiếm gọt giũa bát phương, không ai trốn được...
Triệu Nghị Đường chủ tiếp tục nói, như trước chưa nói xong, chỉ thấy Tiêu Đàm đứng ở trong Kiếm Khí, không có quá nhiều động tác, vỉ đập ruồi trong tay lần nữa dựng thẳng lên.
Ba! Ba! Ba!
Lại là liên tiếp ba cái, cả bộ mặt của Lăng Hiên nảy sưng lên.
Rầm ào ào!
Dưới bi phẫn, trường kiếm của Lăng Hiên đưa ra, các loại kiếm chiêu lộn xộn thay nhau mà đến.
Tiêu Đàm cầm vỉ đập ruồi trong tay, như hồ điệp xuyên thẳng qua bụi hoa, dù đóa hoa lại dày, cũng có thể nhẹ nhõm tránh thoát, không dính mảy may, càng trọng yếu nhất là, trên tay không có ngừng chút nào.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Thanh âm ổn định mà có tiết tấu, nghe như là đang diễn tấu âm nhạc.
- Cái này...
Ba đại Chiến Sư đường khác trừng to mắt, không thể tin được, đám người Hình Đường chủ cùng Liêu Điện Chủ cũng hai mặt nhìn nhau, có chút phản ứng không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.