Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2242: Chung một chỗ lẫn nhau tổn thương! (2)




Có thể lại vô sỉ chút sao?
Đây là nhục thân của ta...
Bành!
Đang tức đến không biết nên nói cái gì, liền thấy đối phương lần nữa vỗ ngực một chưởng.
Phốc!
Phun ra càng nhiều máu tươi...
- Dừng tay!
Bị tế đàn bao phủ, không đào thoát được, Thanh Điền hoàng rống to.
Đối phương tiếp tục đánh như vậy, nhục thân bị hủy, coi như Vu Hồn chạy thoát, cũng là chó nhà có tang, thực lực tất nhiên giảm bớt đi nhiều.
- Ngươi trước dừng tay, ta sẽ dừng tay...
Lười để ý đến đối phương gào thét, bàn tay của Trương Huyền giơ lên, tùy thời có thể công kích.
- Được, ta dừng tay...
Vẻ mặt tràn đầy hận ý, Thanh Điền hoàng thu tay trở về, hàm răng sắp cắn nát.
Không có biện pháp không dừng tay, tiếp tục công kích nữa, hắn thật sợ mình sẽ bị đập nát... Thật muốn như vậy, nhục thân này, muốn trở về cũng phế đi.
Ầm ầm!
Vừa rút lực lượng ở bốn phía về, không giam cầm đối phương nữa, Thanh Điền hoàng đang muốn nói chuyện, liền chứng kiến một bàn tay bổ tới.
Chỉ thấy bản thân dừng lại, đối phương lại không ngừng, ngược lại một cái tát đập tới.
- Ta @# $%...
Vu Hồn lắc lư, thiếu chút nữa bị chụp chết ngay tại chỗ, Thanh Điền hoàng cảm thấy cả người sắp muốn điên rồi.
Từ khi trở thành Hoàng giả của Thanh Điền nhất mạch, lúc nào chịu qua loại ủy khuất này!
Xuất thủ cũng không phải, không ra tay cũng không phải, vô luận làm như thế nào, bị đánh đều là bản thân.
- Dừng tay...
Kìm lòng không được vận dụng lực lượng ngăn trở công kích của đối phương, đang muốn làm mấy thứ gì đó, chỉ thấy đối phương giơ tay lên, lần nữa đánh tới nhục thân.
Phốc phốc phốc!
Lần này ác hơn, máu tươi điên cuồng phun ra, nội tạng tựa hồ cũng nhận lấy thương thế khó có thể chữa trị.
Rút lực lượng về, đối phương lại bổ tới Vu Hồn một chưởng.
- ...
Liên tục như thế, Thanh Điền hoàng chỉ cảm thấy hồn thể càng ngày càng yếu.
Đường đường cường giả Xuất Khiếu Cảnh, càng là Vu Hồn Sư, lại có thể bị một gia hỏa Thánh Vực nhị trọng sắp đùa chơi chết, cả người cảm thấy sắp kiên trì không nổi!
Người... Không nên vô sỉ như vậy có được hay không!
Ngươi không phải Danh Sư sao?
Danh Sư không nên chú ý đạo nghĩa, chú ý quy tắc sao?
Nào có đoạt xá nhục thân người khác, tới tiến công Linh Hồn của đối phương chứ?
Như vậy bảo ta đánh như thế nào?
- Không được, tiếp tục như vậy, coi như Vu Hồn không chết, nhục thân cũng khẳng định phế đi...
Có thể trở thành Hoàng giả của Thanh Điền nhất mạch, hơn nữa bố cục lâu như vậy, tự nhiên không phải thế hệ đơn giản.
Cho dù phương pháp của đối phương vô sỉ, nhưng lại không thể không nói, đối phó tình huống hiện tại là hữu hiệu nhất.
Sợ ném chuột vỡ bình, không dám hạ tử thủ với nhục thân, đối phương chẳng khác nào một mực dựng ở thế bất bại, bản thân chỉ có thể bị động ăn đòn.
Cực kỳ nghiêm trọng, rút cuộc ngăn cản không nổi hấp lực của tế đàn.
Vù vù!
Liền biến mất khỏi tại chỗ, bị hấp thu vào.
- Nguy rồi...
Thấy gia hỏa này bị đánh không thể chống cự hấp lực, bị tế đàn hút đi, sắc mặt Trương Huyền trầm xuống.
Một bên khác của tế đàn là địa cung, nhục thân của bản thân vẫn còn ở đó, gia hỏa này thực lực cường đại như thế, thật muốn động thủ, phiền toái không nhỏ.
- Nắm chặt thời gian đi qua...
Biết rõ chậm trễ nữa, gây chuyện không tốt thật sẽ xuất hiện đại phiền toái, tinh thần khẽ động, Vu Hồn từ trong thân thể đối phương bay ra, bàn tay vẫy vẫy, thu thi thể đối phương vào không gian giới chỉ.
Hắn hồn phách mà đến, không có đeo giới chỉ, này cái là của Thanh Điền hoàng, nắm nhục thân của đối phương, Giới Chỉ tự nhiên cũng ở trong tay.
Không kịp nhìn kỹ, giấu Giới Chỉ ở một nơi hẻo lánh, lúc này thân thể mới nhoáng một cái, sau một khắc đã đi tới trước mặt tế đàn.
Phần phật!
Hào quang lóe lên, cũng từ tại chỗ biến mất.
...
Vù vù!
Thanh Điền hoàng xuất hiện ở địa cung.
- Cái gì?
- Là Vu Hồn!
Vu Hồn của hắn mang theo âm hàn chi ý, vừa xuất hiện đã bị đám người Ngô sư phát hiện, tất cả đều đồng loạt đứng lên, tràn đầy cảnh giác.
- Nhiều Danh Sư như vậy?
Chỉ trong chốc lát, Danh Sư Đường lại tới rất nhiều Danh Sư, chừng hai ba mươi vị, những người này thủ hộ ở chung quanh, là bảo vệ Trương Huyền, không nghĩ tới trực tiếp “thấy được” Thanh Điền hoàng.
- Bị bọn hắn bắt lấy, thì xong rồi...
Da đầu nổ tung.
Bản thân bị thương, lại gặp được nhiều Danh Sư như vậy, coi như hắn là cường giả Xuất Khiếu Cảnh chính thức, gây chuyện không tốt cũng sẽ vẫn lạc.
- Hả? Đó là nhục thể của hắn... Thật tốt quá, ngươi đã đoạt xá ta, ta liền đoạt xá ngươi...
Nhìn quanh một vòng, đang suy tư làm sao bây giờ, đột nhiên thấy được thân thể Trương Huyền, ánh mắt Thanh Điền hoàng nheo lại.
Ngươi bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Cùng lắm thì... Chúng ta chung một chỗ tổn thương lẫn nhau a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.