Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2195: Mỹ nhân đi tắm (1)




Vô Bi lão nhân nhìn vô cùng cẩn thận, bức tranh cũng vô cùng cẩn thận, vị trí Khổng Sư hư tượng xuất hiện cực kỳ rõ ràng, bất quá cũng không xác định ở một chỗ, mà là một phạm vi.
Rất nhanh đi vào trước mặt.
Là một khe hở thật lớn, tràn đầy tảng đá màu hoa râm.
Loại tảng đá này cực kỳ hiếm thấy, bình thường còn chưa bao giờ thấy qua.
Trương Huyền đang định đi vào trong đó, tìm kiếm vị trí cụ thể, liền thấy Khổng Sư hư tượng ở không trung lắc lư một cái, vù vù… thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh.
- Nguy rồi...
Sắc mặt trầm xuống.
Còn tưởng rằng có thể duy trì một đoạn thời gian, hiện tại xem ra, là nghĩ quá đơn giản.
Dựa theo tình huống bình thường, hư ảnh bức họa này hẳn có thể một mực xuất hiện, nhưng họa quyển bị cứng rắn cắt mỏng, ý cảnh giống như thực giống như huyễn tồn tại không được bao lâu.
Hơn nữa hơn hai nghìn năm mài diệt, có thể kiên trì lâu như vậy, đã coi như không tệ.
- Được rồi, biết rõ ở trong khe hở cũng tốt, không biết ngọn núi này... là cái gì!
Biết rõ Khổng Sư hư ảnh, xuất hiện ở trong khe hở, về sau thời điểm gặp được ngọn núi này, hoàn toàn có thể tới tìm kiếm.
Đương nhiên... Điều kiện tiên quyết là nhận ra ngọn núi này là cái gì, lại đang ở vị trí nào.
Ít nhất, hắn gặp qua hết thảy sơn mạch, còn không có cái nào giống nhau.
- Người mang mặt nạ bằng đồng xanh kia, một lòng muốn phá vỡ phong ấn, thậm chí không tiếc hủy diệt một họa quyển Bát Cảnh, có phải biết rõ dưới mây trắng, sẽ có Khổng Sư hư ảnh hay không?
Đang muốn triệt để kích hoạt linh tính, rời khỏi nơi đây, đột nhiên trong lòng Trương Huyền khẽ động.
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh này, không dám dùng bộ mặt thật khoe người, bản thân liền kỳ quái không nói, lại càng không tiếc phá hư tác phẩm trân quý như thế, cũng muốn nhìn xem dưới phong ấn đến cùng bảo tồn cái gì...
Chẳng lẽ, đã sớm biết một ít chuyện?
- Mặc kệ hắn có biết hay không, nhưng nếu như mở ra phong ấn, phát hiện không có Khổng Sư hư ảnh, nhất định sẽ nghi ngờ!
Trong lòng trầm tư.
Tuy không nhìn ra người mang mặt nạ bằng đồng xanh này thực lực cụ thể cao bao nhiêu, nhưng dám vô lễ với đám người Mục Hội trưởng như thế, tất nhiên không giống bình thường.
Nếu cho gia hỏa này biết rõ, bởi vì mình quan sát, chơi đùa Khổng Sư hư ảnh biến mất, có thể hay dưới sự giận dữ, bắt lấy mình tìm phiền toái hay không?
- Sự tình Khổng Sư, vẫn là người biết càng ít càng tốt...
Liên lụy Khổng Sư, hơi không cẩn thận, sẽ giống như Vô Bi lão nhân, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Như vậy đi, ta sửa chữa vài nét bút...
Dừng lại một chút, tinh thần của Trương Huyền khẽ động, ý niệm huyễn hóa ra một cây bút lông, thân thể nhoáng một cái đi vào không trung, lăng không hư họa.
Tránh khỏi phiền toái, cũng chỉ có thể như vậy.
Rất nhanh vẽ xong, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, bàn tay nhẹ nhàng đẩy, khắc ở địa phương vừa rồi xuất hiện Khổng Sư hư tượng, lúc này mới lui về tại chỗ, tinh thần khẽ động, triệt để thắp sáng bốn phía.
Ầm ầm!
Một hồi lắc lư, biết rõ linh tính đã kích hoạt, cũng không dừng lại, ý thức Trương Huyền rời khỏi môn hộ, trở lại nhục thân.
Vù vù!
Phun ra một ngụm trọc khí, mở mắt.
- Như thế nào?
Thấy hắn tỉnh lại, người mang mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng nhìn qua.
Sắc mặt Trương Huyền trắng nhợt, hữu khí vô lực nói:
- May mắn không làm nhục mệnh... Bất quá cũng hao tổn thật lớn, nếu như ngươi có Tinh Nguyên thượng phẩm, cho ta một hai trăm viên, hẳn là có thể khiến ta khôi phục một ít...
- Một hai trăm?
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh co giật:
- Ta không có thứ này, bất quá, thật thành công bài trừ phong ấn, chắc chắn sẽ không bạc đãi...
Tinh Nguyên thượng phẩm, đế quốc liên minh cũng không có bao nhiêu, gia hỏa này mới mở miệng một hai trăm... Thực dám nói a!
Thấy đối phương không có những thứ này, Trương Huyền lắc đầu đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng điểm một chút.
- Tỉnh lại!
Vù vù!
Kèm theo hắn nói, bức tranh mãnh liệt đứng lên, duỗi lưng một cái, giống như một người lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.
- Cái này là... cả bức họa được Khải Linh?
Khóe miệng mọi người co lại.
Duỗi lưng mỏi xong, họa quyển như thấy được hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên thân thể khẽ động, thẳng tắp chạy ra ngoài.
- Hừ!
Nhướng mày, người mang mặt nạ bằng đồng xanh lăng không trảo một cái, không gian chung quanh lập tức bị phong tỏa.
- Nửa bước Xuất Khiếu!
Vừa ra tay, Trương Huyền lập tức nhìn ra thực lực, dĩ nhiên là cường giả nửa bước Xuất Khiếu Cảnh.
Khó trách dám kiêu căng như thế, không để ý rất nhiều Hội trưởng, Đường chủ.
Bị phong bế, họa quyển trốn không thoát, đành phải lui trở về, tràn đầy ủy khuất.
- Ta tới cùng nó thương nghị một chút!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền đi vào trước mặt, đưa ngón tay tới.
Là hắn Khải Linh, có thân cận đặc thù, thấy ngón tay đưa tới, họa quyển cũng không trốn tránh.
Nhẹ nhàng thở ra, Trương Huyền truyền tới một đạo ý niệm.
Ô...ô...ng...
Tựa hồ nghe hiểu ý tứ của hắn, họa quyển lắc lư một cái, mây trắng lơ lửng trên ngọn núi như bị gió quét sạch, không ngừng run rẩy, giống như tùy thời sẽ tiêu tán.
- Quả nhiên có thể...
Thấy một màn như vậy, người mang mặt nạ bằng đồng xanh cùng rất nhiều Hội trưởng, Đường chủ mắt sáng rực lên, từng cái xiết chặt nắm đấm.
Loại phong ấn trên Bát Cảnh Thư Họa này, bọn hắn lần đầu tiên nghe nói... Có thể tận mắt nhìn thấy kỳ tích, tất cả đều tràn đầy kích động.
Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!
Kèm theo họa quyển liên tục lắc lư, mây trắng cũng run rẩy càng ngày càng lợi hại, không lâu sau, rút cuộc không chịu nổi, như vảy nến bị xé toang bệnh, rơi trên mặt đất.
- Hả?
Thấy phong ấn rơi trên mặt đất, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.