Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2154: Đại náo Vương Phủ (2)




Hắn là Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong, đối phương bất quá Thánh Vực nhị trọng Thần Thức Cảnh đỉnh phong... Kém trọn vẹn hai đại cấp.
Dựa theo đạo lý, căn bản không có khả năng vượt qua, nhưng đối phương nhẹ nhõm một kích, liền phá chưởng lực của hắn, không chỉ như thế, còn nhẹ nhõm đánh lui...
Không khỏi quá đáng sợ đi!
Không chỉ hắn, ngay cả Điền Thanh Phó đường chủ cũng kìm lòng không được sửng sốt.
Hiển nhiên, sức chiến đấu của Trương Huyền đã vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ, coi như là hắn cũng bất ngờ.
- Khó trách dám lớn lối như vậy, nguyên lai có dựa vào, bất quá chỉ chút thực lực ấy mà nói, vẫn ở lại đây đi!
Ra hiệu Điền phó đường chủ không cần xuất thủ, Trung Thanh Vương thét dài, năm ngón tay liên tục bắn ra, bàn tay khẽ đảo, như một lá sen móc ngược xuống.
- Tam Thu Chưởng!
Trương Huyền nhận ra được.
Võ Kỹ ở Chiến Sư Đường đều nhìn qua một lần, còn dung hợp chung một chỗ, chiêu này sớm đã học thuộc làu, quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn.
Tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen!
Uy lực của chiêu này Đại Tinh La Chỉ Lực chút nào, ở Chiến Sư Đường cũng có chút danh tiếng, không ít Chiến Sư tiêu phí mấy chục năm công phu mới có thể thành tựu, không nghĩ tới Trung Thanh Vương lại đạt đến đại thành.
Võ Kỹ lợi hại như thế, phối hợp Đại Huyết Bào bí pháp, toàn bộ đại điện như thoáng cái lâm vào vũng bùn, hoa sen màu đỏ như máu, nhiều đóa nở rộ, như tùy thời thu gặt lấy linh hồn cùng sinh mệnh của con người.
- Chiêu này gặp được Chiến Sư khác, hoàn toàn chính xác rất khó giải quyết, coi như là đám người Liêu Đường chủ, chỉ sợ cũng phải tạm lánh phong mang... Đáng tiếc, ngươi dùng sai đối tượng!
Lắc đầu, Trương Huyền không lùi mà tiến tới, tiến về phía trước một bước, bàn chân giẫm ở trên một đóa hoa sen màu đỏ như máu, ngón tay giơ lên điểm tới.
Ô...ô...ng...
Đầu ngón tay có tinh thần lóng lánh, ánh sáng của Dạ Minh Châu ở trên nóc phòng cũng bị che mờ.
Kiếm quang từ đầu ngón tay xì ra, thời gian nháy con mắt liền phá vỡ ra Tam Thu Chưởng, ngay sau đó liền chứng kiến Trung Thanh Vương điên cuồng phun ra máu tươi, bay ngược ra sau.
Rầm rầm!
Bụi đất tung bay, đá vụn bay loạn.
- Ngươi biết... thiếu sót của Tam Thu Chưởng?
Trung Thanh Vương không thể tin được.
Dựa theo tình huống bình thường, Đại Tinh La Chỉ Lực cùng Tam Thu Chưởng cấp bậc giống nhau, uy lực tương tự, coi như va chạm nhau, cũng không có khả năng dễ dàng thất bại như thế, nhưng mà Trương Huyền này, không biết làm sao biết thiếu sót trong chiêu này của hắn, điểm vào trong đó, lúc này mới dẫn đến chân khí của hắn rối loạn, ngay cả một chiêu cũng không có chịu đựng được, liền bị trọng thương.
Chẳng muốn trả lời đối phương hỏi thăm, chắp hai tay sau lưng, Trương Huyền giống như không có trải qua chiến đấu, mây trôi nước chảy nhìn về phía Tôn Cường cách đó không xa.
- Hắn hại ngươi thảm như vậy, xử trí như thế nào?
- Xuyên qua xương tỳ bà của ta, nếu có cơ hội, cũng muốn đâm thủng hắn... để hắn thừa nhận loại thống khổ này!
Tôn Cường nghiến răng.
- Đơn giản!
Nhẹ nhàng cười cười, bàn tay của Trương Huyền giơ lên.
Phần phật!
Kim Hồn Tỏa lập tức bay lên, như trường xà dữ tợn.
Không nghĩ tới vị trước mắt này, lại có thể cùng một hạ nhân thương nghị, xử trí hắn như thế nào, Trung Thanh Vương tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hét lớn một tiếng:
- Còn chưa động thủ!
Rầm ào ào!
Kèm theo phân phó của hắn, rất nhiều hộ vệ vừa rồi xông lại lập tức gầm thét vọt tới.
- Hừ!
Chẳng muốn xoay người, bàn chân của Trương Huyền đạp mạnh trên mặt đất.
Rầm ào ào!
Một đạo gợn sóng từ dưới chân lóng lánh lan ra, thời gian nháy con mắt, trận pháp trong đại sảnh như bị kích hoạt, rất nhiều hộ vệ bị chắn ở bên ngoài, vô luận chạy như thế nào, cũng không tới được trước mặt.
- Ngươi ở trong mắt ta cũng không coi vào đâu, thực cho rằng một ít a miêu a cẩu cũng có thể đỡ nổi ta?
Nhìn về phía Trung Thanh Vương, Trương Huyền nhíu mày.
Hết thảy cung điện của Chiến Sư Đường toàn bộ học qua một lần, thực lực của hắn đạt đến tình trạng vô địch Nguyên Thần Cảnh, coi như đối phương không kém, nhưng so với hắn lại không là cái gì.
Rầm ào ào!
Lời nói kết thúc, Kim Hồn Tỏa thẳng tắp dựng thẳng lên, tựa như một con rồng lớn, tùy thời có thể thôn phệ người.
- Phó đường chủ cứu ta...
Biết không phải đối thủ, tuy thanh niên trước mắt này tuổi không lớn lắm, nhưng thực lực lại vượt quá tưởng tượng, Điền Thanh rút cuộc chẳng quan tâm thể diện, lên tiếng hét lớn.
- Dừng tay, nếu không ta liền hạ Danh Sư tỏa lệnh, ngươi không cách nào đào thoát...
Điền Thanh cũng nhìn ra Trung Thanh Vương không phải đối thủ, lắc đầu, tiến về phía trước một bước, bàn tay dựng thẳng lên, đang muốn cắt ngang Trương Huyền công kích, chợt nghe vù vù một tiếng, một cái lô đỉnh thật lớn không biết từ chỗ nào bay tới.
Phù phù!
Trực tiếp nện ở trên đầu, liền nằm trên mặt đất, biến thành một chữ “Đại”.
- Chủ nhân, gia hỏa ngươi muốn ta đập ở đâu? Xem ta không luyện hắn thành than đá!
- ...
Trương Huyền.
- ...
Điền Thanh Phó đường chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.