Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2112: Mười một cái hô hấp (2)




Vù vù!
Đạt tới tiểu thành, Trương Huyền mở mắt, liếc nhìn tay mình, thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đàm cách đó không xa.
- Võ Kỹ thông đạo này, là tu luyện một bộ Võ Kỹ tới đại thành, mới có thể đi vào xông cửa?
- Vâng...
Không biết hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì, Tiêu Đàm nhẹ gật đầu.
Võ Kỹ thông đạo, cần tu luyện tới đại thành, mới có cơ hội thông qua, nếu không căn bản không có khả năng thành công.
Trong lòng kỳ quái, đang muốn giải thích thoáng cái, liền thấy thanh niên trước mắt đáp một tiếng:
- Ta biết rồi...
Lần nữa nhắm mắt lại.
- Hả?
Da mặt hắn run lên:
- Ngươi không phải là muốn... Hiện tại liền trùng kích đại thành chứ? Đại Tinh La Chỉ Lực, yêu cầu chân khí cực cao, không có chuẩn bị, cưỡng ép trùng kích, chỉ sẽ xuất hiện sai lầm, người bị thương...
Lời còn chưa dứt, liền thấy ngón tay của thanh niên lần nữa điểm ra.
Rầm ào ào!
Không khí bị áp súc, trong nháy mắt hắn đã cảm thấy cả người như rơi vào trong Tinh Đấu đầy trời, ngay sau đó từng viên tinh thần từ trên trời giáng xuống, tựa hồ đơn giản có thể nghiền ép.
- Chu Thiên Tinh Thần...
Thân thể Tiêu Đàm lắc lư kịch liệt:
- Cái này là... Đã vượt qua đại thành, viên mãn như ý?
Tu luyện Võ Kỹ chia làm năm cảnh giới: Nhập môn, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn như ý.
Vừa nói đối phương tu luyện tới đại thành rất khó, kết quả đối phương tùy tùy tiện tiện đã đạt đến viên mãn như ý...
Từ tiếp nhận bí tịch, đến tu luyện tới loại tình trạng này, tổng cộng dùng... mười mấy hơi thở!
Mà hắn là siêu cấp thiên tài của Võ Kỹ Điện, dùng bảy năm, vẫn chỉ là tiểu thành...
Cảm giác thất bại lan tràn, khiến hắn sắp bạo tạc nổ tung.
Người... Thật là không thể so sánh.
Không biết tùy tiện tu luyện một chút, đã dọa Ngụy Điện chủ, Tiêu Đàm sợ tới mức muốn thổ huyết, Trương Huyền mở mắt.
Nói thật, nếu không phải vì xông cửa, tuyệt đối sẽ không học Đại Tinh La Chỉ Lực này.
Sau khi dung hợp rất nhiều Võ Kỹ, tuy khuyết điểm thiếu rất nhiều, vẫn như trước có năm chỗ.
Công pháp nhiều thiếu sót như vậy, nói thật, chưa bao giờ luyện qua... Nguyên nhân chính là như thế, mới xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt thấy chết không sờn.
Quá kém!
Luyện thật sự là mất mặt xấu hổ.
Bất quá cũng không có biện pháp, muốn thông qua khảo hạch, đi tìm càng nhiều công pháp Thánh Vực nhất trọng nữa, đây coi như là phương pháp đơn giản nhất rồi.
May mắn những thiếu sót này, chỉ là đối với thân thể có chút tổn thương, không cần bảo vật gì, nếu không nhất định sẽ phiền toái không ít.
- Ta tu luyện xong, khả năng phải phiền toái Tiêu Đàm Chiến Sư hỗ trợ báo danh...
Lắc đầu, dứt bỏ phiền muộn trong lòng, Trương Huyền nói.
Những thiếu sót này, chỉ là tổn thương một ít kinh mạch trong cơ thể, chỉ cần sử dụng sẽ xé rách, khiến người ta thống khổ, nhưng hắn có Thiên Đạo chân khí, khôi phục thương thế cực nhanh, vấn đề cũng không phải lớn.
Dù sao, chỉ là vì khảo hạch mà thôi, về sau không dùng là được.
- Vâng, vâng...
Tiêu Đàm mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng, rụt cổ một cái, vội vã đi thẳng về phía trước, không lâu sau liền trở lại trước mặt:
- Tôn sư, ta đã báo danh, ngươi tới đi!
Võ Kỹ thông đạo, mỗi ngày không ít người tới đây khảo hạch, bất quá có thể thông qua không nhiều lắm.
Vị trước mắt này là Ngụy Điện chủ tự mình mang đến, lại tu luyện Võ Kỹ nghịch thiên như vậy, để hắn khảo hạch trước cũng không có gì.
- Làm phiền rồi...
Ôm quyền, Trương Huyền đi theo sau lưng, chỉ chốc lát đã đi tới.
Vừa vặn môn hộ mở ra, một thanh niên uể oải đi ra, xem xét liền biết khảo hạch thất bại.
- Tôn sư, mời...
Tiêu Đàm đưa tay.
Trương Huyền nhấc chân đi vào, thời gian nháy con mắt liền biến mất ở trước mặt mọi người.
- Họ Tiêu, gia hỏa này đến cùng có lai lịch gì, lại để ngươi ra mặt giúp hắn chen ngang?
Trong đám người, một Chiến Sư hô lên.
- Ta cũng không biết...
Tiêu Đàm lắc đầu.
- Không biết? Hắn báo Võ Kỹ nào hẳn phải biết a?
Mọi người kỳ quái, Chiến Sư kia hỏi lần nữa.
Căn cứ Võ Kỹ tu luyện, cũng có thể suy đoán ra lai lịch.
- Đại Tinh La Chỉ Lực!
Tiêu Đàm nói.
- Đại Tinh La... Đây không phải ngươi tu luyện sao?
- Bộ Võ Kỹ này rất khó luyện thành, coi như thiên phú như ngươi, luyện bảy năm cũng chỉ tiểu thành, gia hỏa này dám đến khiêu chiến, chẳng lẽ đã đại thành sao? Ta xem niên kỷ của hắn hẳn là không lớn a!
Vị Chiến Sư kia nhíu mày, nhịn không được hỏi:
- Tuổi nhỏ như vậy, có thể luyện bao lâu?
- Đại khái...
Tiêu Đàm suy nghĩ một chút, vẻ mặt cười khổ:
- Mười hai cái hô hấp, a, không, là mười một cái hô hấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.