Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2086: Tàng Hư báo thù (2)




Nếu Trương Huyền không Độ Kiếp, không chủ động triệu hoán, khẳng định cũng không cách nào xuất hiện, kết quả hắn chạy đến Tâm Ma thông đạo, dùng trận pháp kích hoạt Tâm Ma, mình sao có thể buông tha, lập tức nhảy ra ngoài, quyết định chém giết.
Bản thân hắn chính là tội ác tày trời, không biết trên tay chết bao nhiêu mạng người, vừa xuất hiện, lập tức đưa tới phản ứng càng lớn, xuất hiện mấy trăm Tâm Ma.
- Xem ra trách oan Công Hội rồi...
Trương Huyền lắc đầu.
Lúc ấy trên không trung, cảm giác được Linh Hồn bị con muỗi đốt, không có chuyện gì, còn tưởng là ảo giác, hiện tại xem ra, nhất định là gia hỏa này làm.
Khó trách phòng ở động thủ với gia hỏa này, là vì bảo vệ mình, mình vẫn còn trách lầm đối phương, đánh cho một trận.
Ngẫm lại cũng có chút hổ thẹn.
- Câu linh hồn của ta? Ngươi là Vu Hồn Sư?
Không thèm nghĩ những thứ này nữa, Trương Huyền hỏi.
Câu Linh Hồn, đây là tuyệt chiêu của Vu Hồn Sư, gia hỏa trước mắt này, có thể thi triển, chẳng lẽ là Vu Hồn Sư?
- Ta không phải Vu Hồn Sư, mà nhận được bí pháp của một vị tiền bối... Hừ, không cần nghĩ tới lôi kéo ta, chết đi!
Gầm lên một tiếng, bàn tay Tàng Hư trảo một cái, dưới thân xuất hiện một cái tế đàn, hào quang bao phủ Trương Huyền, tựa hồ lôi kéo linh hồn của hắn vào tế đàn, tùy thời thôn phệ.
- Cái này...
Lực lượng lôi kéo của đối phương, đối với Trương Huyền mà nói, không coi vào đâu, cũng không thèm để ý, mà ánh mắt rơi vào trên tế đàn, tràn đầy kỳ quái.
Đây là tế đàn của Dị Linh tộc, tuyệt đối không sai.
Gia hỏa này rõ ràng là Nhân tộc, tại sao lại có loại vật này?
- Ngươi... Phản bội Nhân tộc?
Sắc mặt ngưng tụ.
Loại tình huống này, hắn cũng nhìn thấy qua, Vưu Hư liền đầu phục Dị Linh Tộc, đã lấy được sinh mệnh càng dài lâu.
Đối phương rõ ràng là nhân loại, lại lấy ra tế đàn của Dị Linh tộc, thi triển bí pháp của Dị Linh tộc, tất nhiên là phản bội!
- Hắc hắc, coi như ngươi thông minh, bất quá, ngươi có thể còn sống sót rồi hãy nói...
Cười lạnh một tiếng, Tàng Hư dốc sức liều mạng giữ chặt hào quang, muốn kéo Linh Hồn Trương Huyền vào tế đàn, ai ngờ đối phương thật giống như một tòa núi cao, đã dùng hết lực lượng bú sữa mẹ, cũng không chút sứt mẻ.
- Làm sao sẽ kéo không nhúc nhích...
Tàng Hư nghiến răng.
Hắn dùng chiêu này, giết chết qua không ít người, cũng có thể nhẹ nhõm kéo Linh Hồn vào tế đàn, như thế nào gia hỏa trước mắt này, lôi kéo không đi ra?
- Phản bội Nhân tộc, học được loại tà thuật này, giết hại nhân loại, ngươi thật sự chết chưa hết tội...
Không để ý tới hắn la lên, Trương Huyền lắc đầu.
Vốn còn nghĩ, đối phương bị phòng giết chết, có chút băn khoăn, ngại ngùng, hiện tại xem ra, chết chưa hết tội.
Tuy hắn luôn giúp mọi người làm điều tốt, nhưng đối với gia hỏa phản bội Nhân tộc, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Bởi vì tên này, lại đánh Công Hội một chầu, đối với người sau mà nói, hoàn toàn chính xác không công bằng, xem ra chuyện này kết thúc, phải đi qua nói lời xin lỗi, không thể để cho đối phương bị oan.
- Ngươi đi ra cho ta...
Bên này trong lòng cảm khái, bên kia Tàng Hư nghiến răng nghiến lợi, trên đầu gân xanh toác ra, mệt mỏi sắp tắt thở, chỉ là lôi kéo không động.
Nếu như hiện tại hắn không phải Tâm Ma, mà là Nguyên Thần, khẳng định đã sớm tiến lên động thủ, đâu cần khó khăn như vậy.
- Có hết hay không...
Thấy gia hỏa này siêng năng lôi kéo như thế, Trương Huyền có chút không vui.
Cho mặt không biết xấu hổ có phải không?
Một mực không để ý ngươi, còn om sòm?
- Ta muốn ngươi chết...
Tàng Hư gào thét.
- Tốt, Linh Hồn của ta đi ra...
Thấy đối phương dốc sức liều mạng lôi kéo, Linh Hồn của mình lại không có phản ứng, đoán chừng sắp mệt chết, Trương Huyền lắc đầu, tinh thần khẽ động, Vu Hồn ly thể.
Phần phật!
Hồn phách lớn chừng mười mét, nhảy ra ngoài, theo đối phương lôi kéo bay đi.
Ba chít chít!
Đặt mông ngồi ở trên thân Tàng Hư, thực lực vị Tâm Ma này trăm không còn một, giống như lúc trước bị Công Hội đạp, nằm rạp trên mặt đất, biến thành bánh thịt.
Cái tế đàn không lớn kia, cũng ở dưới mông của Trương Huyền chia năm xẻ bảy, vỡ đến không thể nhỏ hơn.
Bản thân tế đàn chính là nguyên thần của đối phương biến thành, Nguyên Thần đã chết, làm sao có thể chịu đựng được hồn thể của Trương Huyền.
- Ta... Không cam lòng...
Bị ngồi thành bánh thịt, Tàng Hư cũng không tử vong, mà vẻ mặt phát mộng.
Nhục thể của hắn bị một cái phòng ở giết chết, Nguyên Thần tan vỡ, thật vất vả một đạo ý niệm mượn nhờ bí pháp hình thành Tâm Ma, vốn tưởng rằng có thể tìm cơ hội nhẹ nhõm giết chết đối phương...
Hiện tại cơ hội tới, kết quả bị đối phương đặt mông ngồi thành bánh thịt...
Ta đến cùng trêu chọc quái vật gì a...
- Không cần khóc, bây giờ ngươi là Tâm Ma, muốn chết cũng không có dễ dàng như vậy...
Trương Huyền lắc đầu.
Tàng Hư này là Tâm Ma, trạng thái giống như Linh Hồn, đừng nói bị ngồi thành bánh thịt, coi như nghiền nát, cũng sẽ không chết.
- Đúng vậy, ta là Tâm Ma, chung quanh nơi này đều là ta đưa tới, mọi người cùng nhau giết hắn đi...
Lúc này Tàng Hư mới phản ứng tới, gào thét một tiếng.
Tâm Ma chung quanh đều là hắn đưa tới, cộng thêm bí pháp của hắn, vừa vặn có thể khống chế, nhiều như vậy, chỉ cần đồng loạt ra tay, tất nhiên có thể chém giết đối phương... Báo thù rửa hận!
- Hả?
Thấy Tâm Ma lúc trước xem náo nhiệt, chậm rãi đi tới bên này, Trương Huyền nhíu mày, đang không biết ứng đối như thế nào, chợt nghe đáy lòng có một thanh âm truyền tới:
- Chủ nhân, dùng tế đàn câu hồn... Hình như là bí pháp độc môn của ta a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.